Quy Ước


Vừa tiến vào phòng, Lam Đạt đã ôm Sơ Nhiễm đặt lên bàn, hắn kiểm tra xung quanh, xác định không có ai mới trở tay khóa cửa.


Sau đó, không có một động tác dư thừa, ngón tay hắn vô cùng thành thục mà xâm nhập đồ lót của cô, tiến vào nơi mẫn cảm nhất.


"Để xem mấy tháng nay em có tiến bộ không.

"

Không được bao lâu, mặt Sơ Nhiễm bắt đầu nóng lên vì sự trêu chọc ác ý dưới ngón tay hắn.


Khác với sự dịu dàng lặng yên thường ngày, Sơ Nhiễm lúc này có phần nóng bỏng khiến người khác si mê.


Lam Đạt hài lòng cười, hôn lên cần cổ trắng nõn hắn nhớ nhung đã lâu, tay còn lại phía trên cũng linh hoạt không kém.


Nơi mềm mại đẩy đà bị hắn hung hăn xoa nắn, yết hầu Lam Đạt khó nhọc nuốt xuống, bàn tay thô to tận hưởng sự dễ chịu từ nơi đó mang lại, khiến hắn càng khoái trí gia tăng lực tay, rất nhanh đã để lại những vết đỏ hồng không tương xứng trên làn da tuyết trắng.


Thân thể mềm mại hoàn toàn bị hắn làm cho nóng lên, lại vô cùng phối hợp với sự chuyển động của hắn, kích thích hoàn toàn khoái cảm của Lam Đạt.


Chỉ chốc lát sau, mặt Sơ Nhiễm đã đỏ hồng, ánh mắt cô mơ màng như phủ một tầng sương sớm, hai chân run rẩy.


Vừa như yếu đuối, lại vừa như vô lực nhìn Lam Đạt, khẽ cắn môi, hoàn toàn biểu hiện rõ sự mong chờ.


Mong chờ sự lấp đầy, mong chờ sự che chở từ hắn.


"Bảo sao! Ứng Thụ Lâm lại bị em thuyết phục.

"

Là đàn ông thì có mấy ai mà nhịn được chứ, Lam Đạt gấp gáp tiến vào, khó mà khống chế.


Đây không phải là lần đầu tiên hắn quan hệ với phụ nữ, nhưng lần nào ở trên người Sơ Nhiễm hắn cũng mất khống chế như vậy.



Hàng mi dài của cô vô cùng rung động, phải vô thức ôm chặt vai Lam Đạt, nếu không sẽ vì động tác của hắn mà ngã khỏi bàn mất.


Quá trình này không thể nói là dài nhưng lại vô cùng kịch liệt.


Sơ Nhiễm vẫn luôn biết thể lực của Lam Đạt rất tốt, mỗi lần quan hệ với hắn, không mệt tới rã rời hắn cũng không ngừng lại.


Nên chắc chắn hôm nay, cô không kịp trở về học khóa học quân sự tiếp theo rồi.


Lần thứ hai Lam Đạt tiến vào, Sơ Nhiễm vẫn không kháng cự, mặc hắn ở trên người mình không ngừng đòi hỏi, không ngừng muốn cô nhiều hơn.


Mỗi lần đều thuận theo, tùy ý hắn làm càn, tới khi hắn hài lòng mới thôi.


Không biết trôi qua bao lâu, Lam Đạt mới hơi dừng lại động tác, nhưng tay hắn vẫn còn giữ chặt hông Sơ Nhiễm chưa buông, nơi mạnh mẽ nóng rực nằm giữa hai đùi trắng nõn cũng chưa có dấu hiệu lui binh, vẫn muốn công thành đoạt đất.


Lam Đạt không thể không thừa nhận, ở trên người Sơ Nhiễm, hắn luôn đạt tới khoái cảm thỏa mãn nhất.


Ngắm nhìn nơi mềm mại đang lay động vì hơi thở phập phồng của cô, làm tầm mắt hắn có phần dịu dàng hiếm thấy.


Cúi người, hắn khẽ căn lên hoa anh đào đang lay động, khiến Sơ Nhiễm không nhịn được mà "ưm" một tiếng, ủy khuất nhìn hắn.


Lam Đạt xấu xa cười, thật muốn tiếp tục đè cô ra bắt nạt, nhưng hắn vẫn có việc quan trọng hơn cần làm, không thể ở lại đây quá lâu.


"Ứng Thụ Lâm mấy ngày gần đây hay đến thành phố C, người của tôi chỉ biết hắn tới khu vực xây dựng của người Máy, nhưng không thể vào bên trong xem xét.

"

Lam Đạt hôn lên vành tai Sơ Nhiễm: "Em tìm cách để hắn đưa em theo, tôi muốn biết tình hình bên trong.

"

Sơ Nhiễm thầm suy tính trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngọt ngào đáp: "Được, em sẽ thử.


"

Lam Đạt thấy cánh môi anh đào kia hé mở, ngay tức thì muốn nếm thử vị ngọt của nó.


Sau đó lại tham lam xâm chiếm hơi thở cô, rất lâu mới lưu luyến buông ra.


Hai người không hề hay biết, mây mưa kịch liệt trong phòng vừa rồi, đều rơi hết vào tầm mắt của một người.


Cửa sổ những dãy phòng này thông với nhau, Lam Đạt chỉ kiểm tra trong phòng mà không kiểm tra tay nắm cửa phòng bên cạnh, có đang khóa lại không.


Nhưng Phó Tử Ngọc cũng không phải cố tình tới đây nhìn trộm, chỉ là theo lệnh mới điều xuống, hắn cần tìm một phòng để chuyển vũ khí quân sự tới.


Không ngờ đang xem xét căn phòng này, lại nghe phòng bên cạnh truyền tới động tĩnh lạ, một màn đỏ mặt tía tai kia cứ thế lọt vào tầm mắt hắn.


Phó Tử Ngọc chưa từng làm chuyện đó cùng phụ nữ, nhưng kiến thức và kỹ năng cơ bản hắn vẫn biết.

Vì tinh cầu Quy Ước thúc đẩy việc con người sinh con, nhằm phát triển gen thuần chủng và duy trì nền văn minh loài người.


Chuyện này từ lâu đã được đưa vào tài liệu giảng dạy, nam nữ ở tinh cầu khi tới độ tuổi phát triển toàn diện, sẽ được học qua, trong học viện quân đội cũng thế.


Nhưng kỷ luật trong quân đội nghiêm khắc hơn, cũng có rất ít phụ nữ trong quân, nên Phó Tử Ngọc tới bây giờ, cũng chưa từng thử qua.


Hắn càng không ngờ, nếu không thông qua máy chiếu trên không và tài liệu mô phỏng khô khan, sẽ rát mắt như vậy.


Tận mắt chứng kiến chuyện nam nữ hoan ái, thì ra sẽ mang tới dư vị khác hẳn, cũng kích động thể xác lẫn tinh thần người xem.


Nơi nào đó trên người Phó Tử Ngọc đã căng tới hơi phát đau, hắn thở dài, phải đưa tay xoa dịu nó mới có thể bình tĩnh lại được.



Tuy chỉ vô tình biết được, nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối, hắn luôn có ý với Sơ Nhiễm, cũng biết cô được nhiều người theo duổi, nhưng không ngờ bạn trai cô lại là Lam Đạt.


Lam Đạt là Giám sát viên ở An Mộng, nhưng chỉ là ngoài mặt, thế lực phía sau hắn ta theo Phó Tử Ngọc biết, thì rất phức tạp.


Bên cạnh cũng có rất nhiều phụ nữ, những chuyện này Sơ Nhiễm có biết không?

Hắn tự hỏi.


Với lại, sao cô có thể tùy tiện cùng Lam Đạt làm chuyện này ở đây?

Hắn có chút bực bội.


Thì ra cô xin nghỉ để tới nơi này gặp Lam Đạt.


Mới đầu, Phó Tử Ngọc muốn bỏ đi.


Vì hắn thích Sơ Nhiễm, nên không thể nào nhìn nổi cô cùng người đàn ông khác quấn quýt bên nhau.

Với lại, nếu cô đã ở bên Lam Đạt thì hắn cũng nên sớm từ bỏ, chuyện của cô với Lam Đạt có như thế nào cũng không liên quan tới hắn.


Phó Tử Ngọc không ngừng tự nhủ với mình như vậy.


Nhưng chẳng hiểu ra sao, nghe thanh âm bị đè thấp của cô, chân hắn lại cứ chết sững ở đấy.


Sau đó hắn bắt đầu hoang mang với hành vi của chính mình, đầu óc hắn nhất định có vấn đề rồi.


Nếu không tại sao! tại sao lại không kiềm lòng được, mà quan sát động tác hai người đó chứ.


Rất thân mật, dính sát vào nhau.


Khuôn mặt Sơ Nhiễm ửng hồng một mảng, đôi mắt hoa đào đẹp như làn thu thủy mà hắn say mê, cũng đã khép hờ.


Ngăn cách một khoảng không xa, nên Phó Tử Ngọc có thể nhìn ra được hơi thở của cô đang nặng nề, đứt quãng.


Hoàn toàn khác với một Sơ Nhiễm luôn dịu dàng, trầm lắng, kiên cường trước giờ hắn để ý.



Tâm trí bỗng dâng lên một nỗi mâu thuẫn phức tạp mà chính hắn cũng không nhận ra.


Lại trong giây lát đó, như ma xui quỷ khiến, mắt hắn đảo qua cặp chân dài trắng nõn đang bị Lam Đạt nâng lên vai kia.


Cổ họng hơi phát khô.


Lam Đạt đứng quay lưng về phía Phó Tử Ngọc, nên hắn không nhìn thấy được vẻ vui sướng của Lam Đạt lúc này.


Hắn chỉ mơ hồ thấy được biểu tình trên gương mặt xinh đẹp kia, cô gái đang bị Lam Đạt áp chế dưới bàn.


Cô giống như một thiên thần, đã sa ngã.


Vì mất đi đôi cánh, mà chỉ có thể ở lại nơi trần thế này, nếm trải những đau khổ của thế gian.


Từng đợt âm thanh run rẩy truyền tới tai Phó Tử Ngọc.


Như muốn hòa tan lý trí của hắn.


Chưa đợi Phó Tử Ngọc hết ngẩn người, Lam Đạt lại nghiêng người Sơ Nhiễm, nâng một bên chân cô, tiến vào lần nữa.


Mà tư thế này, vừa đúng lộ ra toàn bộ nửa thân trên của Sơ Nhiễm cho Phó Tử Ngọc thấy.


Làm cổ họng hắn vốn đã khô khốc, bây giờ còn trở nên ngưa ngứa khó nhịn.


Bộ phận mềm mại tuyết trắng không biết tên kia, đang không ngừng lắc lư theo từng lần va chạm của Lam Đạt.


Thần kinh Phó Tử Ngọc nhất thời căng lên như dây đàn.


Bỗng hắn ý thức được, nếu bản thân còn đứng đây nhìn tiếp!

Chắc hắn sẽ phát điên mất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận