Lâm Tang nhìn nội dung trên giấy:
Ta là Lâm Tang, con thứ ba của đời thứ chín Lâm gia, năm nay mười tuổi, trêu mèo ghẹo chó, đánh nhau trên đường, hôm nào cũng ra vào mấy chỗ không đàng hoàng như sòng bạc và thanh lâu.
Đầu óc vụng về, bị người ta chơi đùa xoay quanh mà không tự biết, bất kính với trưởng bối, người chê chó ghét.
“Cái này, thật sự là quá mức”
Một giọng nói trong sáng lại có chút âm trầm vang lên ở bên tai Lâm Tang, nàng quay đầu nhìn lại liền thấy một gương mặt trắng bệch tối tăm: “Đệ tới đây làm gì?”
Người này chính là Lâm Nguyên, nhị thiếu gia của Lâm gia, cả ngày chỉ ngồi ở trong phòng đọc sách thánh hiền.
Bởi vì hàng năm không thấy ánh sáng nên mặt Lâm Nguyên tái nhợt như bị thiếu máu.
Lâm Nguyên vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy kia: “Trưởng tỷ gọi đệ tới”
Lâm Nhiễm gật đầu: “Hôm nay ta gọi đệ tới đây là để cho đệ biết nếu sau này đệ làm sai chuyện thì cũng sẽ giống như Lâm Tang, đi tới trước mặt tổ tông nói về ‘công tích vĩ đại" của mình”
Sau đó Lâm Nhiễm lại lấy ra một tờ giấy nhét vào trong tay Lâm Tang nói: “Ngoài ra còn phải chép lại nội dung trên tờ giấy này 1.
000 lần”.
Lâm Tang đọc tờ giấy, trên giấy viết mấy chữ to: Nhìn thấy Lâm Nhiễm phải gọi trưởng tỷ.
Lâm Tang: “! !.
”
Nàng không tin chép một ngàn lần rồi mà hắn còn có thể không nhớ được phải gọi nàng là trưởng tỷ?
Nếu như vẫn không nhớ được thì đừng trách nàng ra tay tàn nhẫn.
Sau khi xử lý xong chuyện ở viện của Lâm Tang thì Lâm Nhiễm mới quay lại viện của mình.
Lê Hoa và Đào Hoa cúi đầu đứng ở bên cạnh.
Lâm Nhiễm chậm rãi uống một ly trà, lúc này mới mở miệng: “Nha hoàn mà ta muốn phải là người mà một khi chủ tử có lệnh liền lập tức chấp hành.
Nếu như các ngươi không làm được thì liền đổi người khác tới làm”.
Hai tiếng “bùm ” vang lên, Lê Hoa và Đào Hoa quỳ xuống đất dập đầu.
“Cô nương, bọn nô tỳ biết sai rồi”
Lâm Nhiễm yên lặng nhìn hai người, trong trí nhớ của nguyên chủ thì hai nha hoàn này cũng được coi là trung thành.
Chẳng qua! !
“Nhớ kỹ, nha hoàn của ta không chỉ cần phải trung tâm, mà còn phải thông minh nhanh nhẹn”.
“Bọn nô tỳ hiểu được”
Lâm Nhiễm gật đầu: “Được rồi, đi xuống đi, để ta nghỉ ngơi một lát”
Lê Hoa lau mắt, nín khóc mỉm cười, nàng thật sự rất sợ cô nương sẽ không cần nàng.
Từ nhỏ nàng đã đi theo bên cạnh cô nương, nếu như cô nương không cần nàng thì nàng cũng không biết phải làm như thế nào.
Sau khi liếc mắt nhìn Đào Hoa một cái, hai người liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cho hai nha hoàn lui xuống xong, Lâm Nhiễm liền nằm liệt ở trên giường.
Haiz, cả nhà này đều là bại gia tử mà.
Không sai, dựa vào ký ức còn sót lại của nguyên chủ thì cả nhà này đều là Tán Tài Đồng Tử.
Lâm Nghĩa người cũng như tên, thích nói nghĩa khí, chỉ cần có người tới vay tiền thì không cần quan tâm là thật là giả, tùy tay liền cho mượn.
Lâm lão thái thì quá trầm mê lễ phật, mỗi lần đi tới trong miếu đều quyên tận mấy chục tới trăm lượng bạc, chỉ hy vọng sát khí trên người con trai có thể giảm đi một chút.
Theo ý Lâm Nhiễm thì Lâm Nghĩa chẳng có sát nghiệt gì cả, Lâm Nghĩa đó là bảo vệ quốc gia, đáng lẽ nên có công đức mới phải.
Lâm Tang thì không nói, chỉ là một đứa bé 10 tuổi mà nhiễm hết thói hư tật xấu ăn nhậu chơi gái cờ bạc đủ cả, lại còn không có đầu óc, bị người ta dỗ mấy câu là đã đưa hết tiền cho người ta.