【Xèo xèo — nếu không phải do ngươi thì ta đã sớm mang theo tiến sĩ nông nghiệp đi lên đỉnh cao cuộc đời rồi】
Lâm Nhiễm chỉ cảm thấy mệt mỏi, làm lơ mấy lời gọi bậy của hệ thống.
“Hoa nhi, lấy sáu nghìn lượng hôm qua mới thắng được ra đưa cho Vương trướng phòng”.
Lâm Nhiễm nhìn Vương trướng phòng: “Ta xem sổ sách thì đây là số tiền ta lấy từ phòng thu chi”.
Nguyên chủ là một người kỳ ba, gả cho người khác rồi, không chỉ quay về nhà mẹ đẻ tiêu xài vô độ, tốn hết mấy ngàn lượng bạc chỉ để đi ngắm cảnh trên hồ với Nhược Lưu.
Cuối cùng thì hay rồi, bạc người ta ném vào nước còn nghe được tiếng vang.
Còn bạc của nàng ném xuống nước lại chẳng tạo ra chút gợn sóng nào.
A, còn tốn một cái mạng.
Lâm Nhiễm tỏ vẻ, nàng cũng cần mặt mũi, ăn không uống không thì thôi, tuyệt đối không thể tiêu tiền của nhà mẹ đẻ chỉ để nịnh bợ một con hát.
“Bỏ số tiền này vào quỹ đi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi chủ tử dù lớn hay nhỏ trong phủ một tháng chỉ được nhận một số tiền tương ứng, nếu vượt quá mười lượng bạc thì phải tới báo cho ta.
”
Phủ nghèo tới mức không có tiền tiêu vặt để mà phát, mà cả một phòng chủ tử ai cũng tiêu xài phung phí, sáu nghìn lượng chắc hẳn cũng chỉ chống đỡ được mấy tháng.
Lâm Nhiễm siết chặt chi tiêu, tránh cho sau này cả phủ phải uống gió Tây Bắc sống qua ngày.
Vương trướng phòng nhìn gương mặt của đại cô nương, gật đầu đồng ý.
Lâm Nhiễm lại nói: “Nếu bọn họ không nghe lời thì cứ bảo bọn họ tới tìm ta.
”
“Vâng, cô nương.
” Vương trướng phòng trịnh trọng cúi đầu.
Trong lòng vô cùng vui sướng, quỹ lại có thêm tiền, hắn không cần lo phải đói bụng nữa.
Lâm Nhiễm cho phòng thu chi lui xuống: “Ngũ Tử thúc, sắp xếp một chút, ngày mai ta sẽ đi ra ngoài xem tình hình ruộng đất.
”
“Vâng, cô nương, tiểu nhân xin phép lui xuống chuẩn bị”
Lâm Nhiễm gật đầu, nhìn đống sổ sách mà ngơ ngẩn, một lát sau dặn dò: “Đi thôi, ta tới… chợ phía tây dạo một vòng.
”
Dưới ánh mắt khó hiểu của hai nha hoàn, Lâm Nhiễm lập tức nói, “Đi mua thứ đồ tốt”
Hai người bừng tỉnh, cô nương ở trong nhà cả tháng trời, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên, bắt đầu muốn tiêu tiền.
Lê Hoa vội vàng sai người chuẩn bị xe ngựa, Đào Hoa thì chuẩn bị một túi tiền bạc gồm tiền đồng và ngân phiếu.
Hôm qua cô nương nói sau này mỗi lần cô nương đi dạo phố thì đều sẽ dùng của hồi môn của bản thân.
Theo ý Đào Hoa thì nàng cảm thấy không cần thiết, lão gia và lão thái thái cũng không ghét bỏ cô nương tiêu bạc nhà mình.
Cách quy hoạch của kinh đô Đại Phong quốc giống như thành Trường An kiếp trước, nhưng mà không cấm đi lại vào ban đêm.
Có hai khu tổng cộng là 108 phường, phía bắc là cung thành, nơi ở của hoàng đế và hậu phi.
Ra khỏi cửa cung thành là hoàng thành, là nơi làm việc của các quan lại trong kinh thành.
Trở ra khoảng hơn hai mươi mét là đường đến Thiên môn, đủ rộng cho sáu bảy chiếc xe ngựa đi qua cùng một lúc, đường ra Thiên môn chia phường thị thành hai khu vực.
Hai khu đó lại chia thành 54 phường.
Đại Phong quốc lấy đông vì quý, chợ phía đông là nơi ở của các quan lại quý nhân, còn chợ phía đông là nơi ở của nhiều thương nhân bình dân bá tánh.
Khắp kinh đô từ phố lớn ngõ nhỏ, sông hồ mương máng đan xen.
Chợ phía đông bán nhiều món đồ kỳ trân dị bảo, đồ cổ, nhạc cụ, những thứ có giá trị cao, ngay cả tửu lầu và quán ăn mọc lên ở nơi đó cũng là những nơi xa hoa.
Còn chợ phía tây giống như thị trường bán sỉ kiếp trước, tất cả đồ đạc trên thị trường đều có thể mua được ở đây.
Các thương nhân hay lui tới nơi này, đều đưa hàng tới đây hoặc là bán hoặc là mua.
Kinh thành quy hoạch khá tốt, đường bằng phẳng, xe ngựa đi trên đó cũng không hề bị rung chút nào.