Mạnh Vãn Đào bị tiếng nức nở đánh thức.
Một khắc tỉnh lại kia, nàng liền bọc lấy tấm chăn mỏng trên người lại rùng mình một cái, lúc này mới bất đắc dĩ chống đỡ thân thể suy yếu ngồi dậy.
Sau khi ngồi dậy, tiếng nức nở càng rõ ràng hơn.
Mạnh Vãn Đào xoa xoa huyệt thái dương đang trướng đau, há miệng, vừa định gọi người đang khóc nức nở ở cửa vào, lại bị cơn đau rát ở cổ họng khiến cho ho mạnh.
Vốn bị bệnh hồi lâu, lại nhiều ngày không ăn cơm, một tiếng ho khan khiến Mạnh Vãn Đào thiếu chút nữa mất nửa cái mạng còn lại.
Tuy rằng không thể hô lên tiếng, nhưng vẫn có hiệu quả, Tiểu Từ đang ngồi ngốc xổm ở cửa nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào.
"Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ? Đều do Tiểu Từ vô dụng, không thể mời đại phu tới, ô ô ô, tiểu thư…"
Mạnh Vãn Đào khó khăn lắm mới ngừng ho, khó khăn mở miệng: "Đừng, khóc.
"
Thấy tiểu thư ho đến mức lúc nào cũng muốn tắt thở, Tiểu Từ vừa vội vừa sợ hãi, lại khóc mãi, căn bản không nghe thấy.
Mạnh Vãn Đào không thể làm gì khác hơn là tập trung sức lực, giọng nói lớn hơn lúc nãy: "Đừng khóc.
"
Lúc này Tiểu Từ rốt cục nghe được, thấy tiểu thư có thể mở miệng, nàng vội ngừng khóc, vừa khóc vừa cười nói: "Tiểu thư người không sao rồi?"
Mạnh Vãn Đào dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này có ngốc hay không, hiện tại nàng làm gì giống như không sao chứ?
Sau khi bình ổn lại hô hấp, nàng ý bảo Tiểu Từ: "Nước.
"
Tiểu Từ đáp một tiếng, cũng không kịp lau nước mắt, vội vàng đi rót nước.
Uống nửa chén nước ấm, cuối cùng Mạnh Vãn Đào cũng bình tĩnh lại.
Dựa vào đầu giường, nàng nhìn nữ hài tử gầy gò trước mặt tràn đầy nước mắt, cuối cùng cũng đối chiếu với cái tên trong trí nhớ.
Tiểu Từ
Nha hoàn thiếp thân của Mạnh Vãn Đào, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng là người duy nhất thật lòng với Mạnh Vãn Đào.
Thấy nữ hài tử không quá 10 tuổi trước mắt đang vô cùng lo lắng, không biết là đang sợ hãi hay là khẩn trương, thân thể gầy yếu không ngừng phát run, Mạnh Vãn Đào khó tránh khỏi có chút không đành lòng, rốt cuộc trước khi xuyên tới đây nàng cũng là một sinh viên đại học hơn hai mươi tuổi.
Nàng cười với nàng ấy, ngược lại an ủi nàng ấy: "Ta không sao.
"
Giọng nói khàn khàn suy yếu, nước mắt Tiểu Từ lại rơi xuống.
Mạnh Vãn Đào mềm lòng, vừa định mở miệng an ủi, chỉ thấy nàng ấy lập tức giơ tay lau nước mắt, cười hỏi: "Tiểu thư, người có đói không, ta đi xem phòng bếp còn gì ăn không.
"