“Được, giao cho tôi.”
Diệp Dục gật đầu, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì, tốn một hai câu nói là xong. Thân hình cao lớn của anh đứng dưới hiên nhà, ánh đèn trên trần rọi xuống vành mũ khiến gương mặt Diệp Dục khuất trong bóng tối. Anh ngẩng đầu nhìn Tô Tô trước mặt suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tô Tô, những lời tôi từng nói với cô đều là thật: tôi chưa từng có ý định trốn tránh trách nhiệm.”
“Diệp Dục, vậy thì tôi hỏi anh chuyện này anh phải thành thật trả lời tôi được không?”
“Cô nói đi.”
“Rốt cục là Đức Thành có vấn đề gì?”
Tô Tô và anh đang nói cùng một chuyện à? Diệp Dục nhìn chằm chằm vào Tô Tô hồi lâu mới tìm chỗ ngồi trên lan can bên cạnh hành lang, hai chân vắt vẻo, tay đút túi quần:
“Chuyện này không liên quan đến cô nhưng cấp độ bảo mật không cao. Cô có biết chỗ bên cạnh cầu vượt của Đức Thành có một Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh nổi tiếng toàn quốc không?”
Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh??? Tô Tô có linh cảm không tốt, cô xoay người ngồi bên cạnh Diệp Dục. Trời tối hơi lạnh, trên người cô chỉ khoác mỗi chiếc áo len mỏng màu xám nên cô cũng đút hai tay vào túi áo, im lặng chờ Diệp Dục nói tiếp.
“Nhiệm vụ lần này của bọn tôi nghe nói là do một nhóm người tổ chức bạo động ở Trung tâm đó. Những chuyện kiểu này đến phiên bọn tôi ra tay thì chỉ có nước “xóa sổ toàn bộ”, nhưng lúc vào Đức thành rồi mới phát hiện lãnh đạo thành phố không muốn cho chúng tôi vào Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh. Trong đó bị giới nghiêm, tất cả những người xung quanh trung tâm đều bị cách ly, không thể ra ngoài.”
“Thế còn cha mẹ tôi...”
“Khi đó chiếc xe bus mà cha mẹ cô đi đã cách trung tâm rất xa rồi nhưng vẫn bị đưa đến mấy bệnh viện ở Đức Thành, nghe nói là phải xét nghiệm máu. Kiểm tra tên ở các bệnh viện là ra, đưa đi cũng dễ.”
Từng câu từng chữ của Diệp Dục khiến Tô Tô càng thấy sợ hãi. Đức Thành đã xảy ra chuyện thật rồi, hơn nữa còn khá lớn là khác. Hiển nhiên những thông tin này đã bị lãnh đạo dập đi, lý do họ nói với bên ngoài là có một cuộc bạo động ở Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh. Vốn bộ đội đặc công đã được thông báo để đến trấn áp, nhưng không biết vì lý do gì mà bộ đội đặc công chỉ loanh quanh trong thành phố mà chưa được tiến vào tiếp cận khu vực quanh trung tâm.
Mạt thế sẽ đến trong tương lai, còn cách nói về mạt thế là dịch bệnh kia, Tô Tô dễ dàng đoán được Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh bị giới nghiêm ở Đức Thành kia đã có người hóa thành zombie.
Mạt thế là chuyện không thể che giấu, dù lãnh đạo làm vì sự nghiệp của họ hay vì nguyên nhân gì khác thì nỗ lực giới nghiêm Đức Thành, nhưng không phải cứ kiểm soát Trung tâm cùng vài con đường lân cận, che đậy thông tin là ngăn cản được mạt thế. Con người bị cảm, bị sốt, virus mạt thế đã sớm tồn tại trong bầu không khí hít thở của loài người, chuyện biến dị chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
“Tô Tô, Tô Tô????”
Diệp Dục huơ bàn tay to lớn trước mặt Tô Tô. Cô hồi hồn lại thì thấy Diệp Dục đang nhìn cô vừa tò mò lại vừa lo lắng. Tô Tô miễn cưỡng cười, gạt tay Diệp Dục ra.
“Tôi không sao, tôi chỉ thấy chuyện anh nói thật kỳ lạ. Đúng rồi, tối ngày 30 tháng 12 anh có rảnh không?”
“Làm gì?”
“Không có gì, tôi muốn hẹn anh lên núi Minh Dương ngắm sao!”
Đỉnh núi Minh Dương vừa cao vừa lạnh, nhưng quan trọng là từ sau khi bước vào tháng 12 ngày nào cũng mưa, lúc mưa to lúc mưa nhỏ, ngày 30/12 đó thì lại mưa nguyên một ngày, chẳng ai điên mà chọn ngày đó để leo núi cả. Nếu hôm đó Diệp Dục tới núi Minh Dương và anh chưa bị biến thành zombie thì sau ngày 31/12 chắc chắn có thể sống sót, sẽ không có cảnh vì khiếp sợ mà bị zombie tấn công.
Tô Tô bất giác đưa tay lên xoa bụng, trong lòng thầm nói với Tiểu Ái: Con yêu à, nhìn cha con thế kia chắc cũng không phải người xấu. Lần này còn giúp chúng ta tìm được ông bà ngoại nên chúng ta cũng giúp anh ấy một tay, có thể sống được hay không phải phụ thuộc vào chính anh ấy. Chúng ta chỉ có thể giúp tới đây thôi.
“Cô sẽ đi ngắm sao với tôi?!! Không phải là cô muốn tìm chỗ vắng vẻ để giết tôi đấy chứ? Đỉnh núi Minh Dương là nơi vứt xác tốt đấy! Tô Tô à, đừng phiền phức thế, bây giờ cô cứ đâm tôi một nhát dứt khoát luôn đi!”
Diệp Dục ra bộ nghi hoặc, nửa đùa nửa thật kéo cổ áo để lộ cổ, nghển cổ lộ ra động mạch còn đang đập thình thịch ra trước mặt Tô Tô. Tô Tô lùi lại nhún vai, ra bộ tin hay không thì tùy rồi quay người đi vào trong.
Cô chẳng quan tâm Diệp Dục nghĩ gì, chỉ cần ngày hôm đó anh lên núi Minh Dương là được rồi.
Tô Tô để Diệp Dục ngoài cửa, cũng không bất ngờ khi thấy cha mẹ mình đang ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách, rõ ràng đang chờ cô thành khẩn khai hết mọi chuyện. Tô Tô cũng chẳng hoảng hốt, đi thẳng lên tầng hai:
“Cha mẹ đi ngủ sớm đi, phòng ngủ của hai người là phòng đầu tiên bên trái, chăn gối các thứ con đã trải sẵn rồi.”
“Tô Tô lại đây, cha có chuyện muốn nói với con!”
Cha Tô nghiêm giọng, ngồi trên sô pha vẫy tay với Tô Tô. Tô Tô thở dài trong lòng, gần đến tầng trên rồi còn quay lại phòng khách, ngồi ở chỗ cha mẹ chỉ.
Tiếp theo chuyện diễn ra y như Tô Tô dự đoán, cha mẹ cô thay phiên nhau lên sàn chất vấn nhưng giọng điệu còn khá mềm mỏng. Theo kinh nghiệm của cha mẹ cô, Tô Tô chắc chắn đã bị bắt nạt ở trường, bọn họ phải hỏi cho rõ ràng nhưng không được vội vàng quá, tránh cho Tô Tô bị kích thích. Tô Tô cũng cần phải quen dần với chuyện thế này, cô chỉ cúi đầu không nói gì, cứ để mặc cha mẹ suy đoán liên tưởng.
Tô Tô càng như thế, cha mẹ cô càng lo lắng hơn. Hai người hỏi hồi lâu cũng chẳng cậy miệng Tô Tô được chữ nào nên đành mặc kệ. Họ tức giận quyết định hôm sau sẽ đến trường hỏi giáo viên, từ nhỏ tới lớn mỗi khi Tô Tô bị bắt nạt cha mẹ cô cũng toàn lên trường tìm giáo viên trách móc nên họ cũng đã quen loại chuyện này lắm rồi.
Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Tô Tô khí thế bừng bừng chuẩn bị đầy đủ bắt xe đến trường, Tô Tô lấy cớ tâm trạng không ổn mặc kệ cho cha mẹ lên trường làm ầm ĩ. Cô ở nhà luyện tập dị năng, đợi ông chủ cửa hàng chuyển mấy thùng khí gas đến để cô khóa xuống tầng hầm. Mấy ngày hôm nay cô đều cất đồ tích lũy dưới tầng hầm, khóa lại rồi mới lái xe đi tiếp tục công cuộc mua đồ tích lũy của mình.