Diệp Dục nghe tiếng “tút tút” liên hồi từ chiếc điện thoại cục gạch của mình, mặt mày ngơ ngác quay lại nhìn chiến hữu sau lưng, máy móc thuật lại lời của Tô Tô, đang muốn thảo luận tính khả thi của gợi ý này thì mọi người nhao nhao gật đầu:
“Bây giờ cũng không có cách nào khác, hãy thử làm theo lời nói của Tô Tô xem sao.”
“Đám zombie này căn bản không sợ đạn. Đạn dược của chúng ta lại có hạn, không giết hết bọn chúng thì chúng ta cũng sẽ chết, cứ làm theo lời nói của Tô Tô đi.”
“Mấy người nghe hết rồi à?”
Diệp Dục cảnh giác giơ tay che chiếc điện thoại “già” trong tay. Đám đồng đội gật đầu, tỉnh bơ như không. Âm thanh của chiếc máy điện thoại cục gạch lớn như vậy, dù bọn họ không muốn nghe cũng nghe thấy rõ mồn một. Nếu như đã bị buộc phải nghe, chi bằng quang minh chính đại vểnh lỗ tai lên nghe rồi ghi nhớ lại.
“Mẹ kiếp! Lũ cầm thú này!!!”
Diệp Dục không chịu nổi, lên án mạnh mẽ cái đám nghe trộm mặt dày mày dạn này, suýt nữa thì quên mất lũ zombie tụ tập các lúc càng đông ngoài cửa. Cho đến khi vật nặng chèn cánh cửa bị đám zombie bên ngoài chen đẩy hơi xô ra, Diệp Dục mới giơ ngón tay run run của mình lên, tức giận chỉ vào đám đồng đội:
“Bao giờ về tính sổ với các chú.”
Đêm đó, hơn hai mươi thành viên đội cảm tử của Đức thành trải qua một đêm hoang đường nhất trong cuộc đời bọn họ. Ở Tương thành, Tô Tô cũng thức trọn một đêm trong phòng bếp.
Hôm sau, trời sáng tinh mơ cha mẹ Tô Tô đã dậy. Xong bữa sáng, họ lại đến trường nói chuyện phải quấy với giáo viên. Cha mẹ đến trường suốt mấy ngày liền, Tô Tô quyết định cũng đến trường xem sao. Vì thế, cô cùng cha mẹ đi về trường, nhưng nơi cô quay về là kí túc xá.
Lúc này đang giờ học, cả khu kí túc xá không một bóng người. Khi Tô Tô đi vào phòng, Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ cũng không có ở đó. Cô ngồi vào bàn, mở máy tính lên mạng.
Tô Tô lướt xem tin tức. Nhìn có vẻ như chẳng có mục đích gì cả, nhưng thực ra, những tin tức cô xem đều có liên quan đến Đức thành. Trên mạng cũng như các phương tiện truyền thông đại chúng đương nhiên không có báo cáo về tai họa xảy ra ở Đức thành, nếu có cũng chỉ có những tin đời sống như thông báo tìm người hoặc công ty, cơ quan nào đó ở Đức thành rơi vào tình trạng đóng băng…
Mà dựa theo miêu tả của Diệp Dục, Tô Tô có thể phân tích rằng tai họa ở Đức thành có vẻ chưa lan rộng ra cả thành phố, chỉ có khu vực nào đó của Đức thành bị phong tỏa mà thôi. Theo như cách nói của Diệp Dục, có lẽ chỉ có mấy con đường xung quanh Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh bị phong tỏa; còn bọn họ đang giết zombie tại đó.
Dựng tường cao và rào thép có thể ngăn cản bệnh truyền nhiễm lây lan sao? Thật là quá ngây thơ mà!!!
Tô Tô thầm thấy tức cười, mở bừa Minesweeper trên máy tính ra chơi, được khoảng nửa tiếng thì Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ quay về.
Lý An Tâm mở cửa ra, nhìn thấy Tô Tô đang ngồi trong phòng chơi điện tử thì giật bắn cả mình, trốn sau lưng Lý Tiểu Vũ. Lý Tiểu Vũ thì bạo gan hơn chỉ ngây người trong chốc lát, đưa tay đẩy gọng kính trên mũi, cười với Tô Tô:
“Tô Tô? Cậu trở lại rồi?”
“Ừ,” Tô Tô uể oải dựa vào ghế, ngáp một cái. Cả đêm qua không ngủ, cộng thêm triệu chứng mang thai, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm. Cô nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Tiểu Vũ, “Bạch Lạc Lạc sao rồi?”
“Tiểu Vũ, chị đi lấy cơm.” Không đợi Lý Tiểu Vũ trả lời, Lý An Tâm ở sau lưng cô ấy đã đi thẳng vào kí túc xá, cầm thẻ thông minh và hộp cơm của mình, tiện thể cầm luôn hộp cơm giúp Lý Tiểu Vũ, “Chị lấy cơm giúp em luôn, em xuống luôn nhé!”
“Được!” Lý Tiểu Vũ gật đầu, nhìn bóng dáng của Lý An Tâm đã đi xa, ngại ngùng giải thích với Tô Tô, “Chắc chị ấy chưa hết sốc.”
Đâu chỉ chưa hết sốc, nhìn chung thái độ của Lý An Tâm thể hiện rõ cô ấy có thành kiến với Tô Tô. Dù sao cũng sống chung trong kí túc xá lâu như vậy, mở cửa là thấy Tô Tô nhưng Lý An Tâm vào phòng cầm thẻ ăn, lấy hộp đựng – một loạt động tác này xem như Tô Tô không tồn tại.
Lý An Tâm dùng thái độ như vậy thể hiện sự bất mãn của bản thân mình với Tô Tô. Cô ấy đang xa lánh Tô Tô!
Ấu trĩ!
Tô Tô thầm phỉ nhổ Lý An Tâm, mặc kệ cô ta, lại nhìn Lý Tiểu Vũ và hỏi: “Bạch Lạc Lạc sao rồi?”
Cậu ấy? Vẫn đang nằm trong bệnh viện.” Lý Tiểu Vũ đi đến gần Tô Tô, kéo ghế ngồi cạnh, hai tay chống vào lưng ghế, thở dài nói: “Thực ra Bạch Lạc Lạc đã sắp khỏi hẳn từ lâu rồi nhưng không hiểu sao cứ sốt, mấy ngày hạ rồi sốt lại, không biết rõ nguyên nhân nên vẫn ở trong viện. Cha mẹ cậu ấy nói…”
Lý Tiểu Vũ đưa mắt nhìn Tô Tô, thấy bộ dạng chăm chú lắng nghe của Tô Tô, tiếp tục: “Nói đây là di chứng do cậu gây ra.”
“Bạch Lạc Lạc cũng bị sốt?”
Tô Tô suy tư, miệng tự lẩm bẩm, nhìn cũng không biết cô đang nghĩ gì. Lý Tiểu Vũ đứng dậy rót nước, uống hai hớp rồi lại nói:
“Tô Tô, mình cảm thấy chuyện này rất rắc rối. Cậu còn đi học không?”
“Mình không.”
“Mình cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đều nói bây giờ cậu sống rất ổn. Người đó có quan hệ rất tốt với trường học, ngay cả đến giáo viên cũng giúp cha mẹ cậu, còn nhắc nhở phê bình cha mẹ của Bạch Lạc Lạc, bảo bọn họ không được kiếm chuyện.”
Người đó đương nhiên là Diệp Dục. Bây giờ chuyện Tô Tô may mắn câu được Diệp Dục đã lan truyền khắp trường. Nghe ý của Lý Tiểu Vũ, cha mẹ của Bạch Lạc Lạc và cha mẹ của Tô Tô có vẻ như đã cãi vã trên trường. Cha mẹ Bạch Lạc Lạc cậy có tiền, thề nhất định phải khiến Tô Tô trả giá đắt, mà phía nhà trường lại ngại vai vế của Diệp Dục mà thiên vị cha mẹ Tô Tô. Vì vậy, cha mẹ Bạch Lạc Lạc không những không có ưu thế còn phải chịu ấm ức.
Tô Tô thầm đắc ý về thủ đoạn sáng suốt của mình. Cô biết rằng nhà Bạch Lạc Lạc sẽ không chịu bỏ qua nên đã đánh tiếng với Diệp Dục. Giờ sao nào, người nhà Bạch Lạc Lạc sắp tức chết rồi!
Tô Tô lẳng lặng cúi nhìn đồng hồ đeo tay: ngày 25 tháng 12. Cô cười khẩy thật khẽ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Lý Tiểu Vũ: “Mình muốn đi thăm Bạch Lạc Lạc, cậu có thể cho mình tên bệnh viện và số giường bệnh mà cậu ấy nằm không?”
“Được.”
Lý Tiểu Vũ tưởng Tô Tô muốn làm hòa với Bạch Lạc Lạc. Cô ấy đặt cốc nước xuống, viết tên bệnh viện, tên khoa bệnh, số phòng và số giường bệnh Bạch Lạc Lạc nằm vào giấy nhớ đưa cho Tô Tô.
Tô Tô nhận lấy, xem qua. Ồ, trùng hợp làm sao, đó chính là bệnh viện lớn chỗ Trạc Thế Giai. Cô gật đầu, cất tờ giấy nhớ trong tay vào trong ba lô rồi vừa tháo máy tính vừa nói với Lý Tiểu Vũ:
“Cảm ơn. Hôm nay là Noel, chúc cậu Noel vui vẻ. Còn nữa, nghe nói mấy ngày tới sẽ có mưa lớn, mưa tuyết, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài. Với lòng can đảm của cậu, chỉ cần đừng mềm lòng quá đà là có thể sống rất lâu đấy.”