Bên ngoài nhà vệ sinh, Tạ Thanh Diễn ngồi một cách khó khăn dưới đất, đôi mắt ngập tràn thù hận nhìn chằm chằm Diệp Dục đang đứng bên kia, căm ghét nói: “Anh sẽ bị báo ứng, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện anh.”
“Các cô cậu không thắng kiện được đâu.”
Diệp Dục rất chân thành nói, nghe tiếng khóc bên tai anh đưa tay xoa lồng ngực trần. Tuy vừa rồi bị Tạ Thanh Diễn lao vào đấm đá một trận nhưng sức thư sinh trói gà không chặt chẳng ăn nhằm gì với anh. Diệp Dục đưa tay xoa ngực là bởi anh nghe thấy tiếng khóc trong nhà vệ sinh, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Anh quyết định nói chuyện tử tế với tên thư sinh yếu đuối này, cuộc nói chuyện tử tế hiếm có. Vì thế anh nuốt nước miếng, nhìn thẳng vào đôi mắt thù hận của Tạ Thanh Diễn: “Tôi nói các cô cậu không thắng kiện được không phải muốn chối bỏ trách nhiệm, mà tôi là một quân nhân, có thể quân đội sẽ cho tôi một vài đặc quyền. Nhưng đây đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ đổi cách khác để đền bù cho hai người.”
Đúng là tối qua anh đã uống say, trong quán bar cũng không phải có mỗi nhóm của anh. Xung quanh hỗn loạn khiến đầu anh cũng mơ màng, anh nhìn thấy Tô Tô bị người ta bỏ thuốc mê, lảo đảo chạy lên trên tầng của quán bar. Diệp Dục cũng đã say, chạy đuổi theo. Tô Tô nhào vào ôm anh trước, sau đó... còn phải nói sao. Bản năng đàn ông trỗi dậy, dù Diệp Dục chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nhưng tác dụng của men rượu đã khiến anh không có nhiều thời gian suy nghĩ, cứ thế ôm Tô Tô vào phòng.
Chốt lại Diệp Dục chỉ có thể nói một câu: Xúc động là ma quỷ!
“Không cần, dù có phải kiện đến tận chân trời góc bể chúng tôi cũng nhất định không tha cho anh!”
Tạ Thanh Diễn cười lạnh, thái độ vô cùng cứng rắn. Hắn yêu Tô Tô, hắn tin là bản thân sẽ không vì lần đầu của Tô Tô không dành cho hắn mà bớt yêu cô. Tô Tô khóc thương tâm đến thế, thân là bạn trai của cô hắn nhất định phải đòi lại công bằng cho cô. Tạ Thanh Diễn không quan tâm đối phương là quân nhân, có đặc quyền gì, hắn nhất định sẽ không từ bỏ việc kiện lên tòa án tối cao.
Lúc này tiếng khóc trong nhà vệ sinh cũng bắt đầu yếu dần, bởi vì Tô Tô chợt nghĩ đến một vấn đề, cô ở trong này khóc lóc thảm thiết, tâm tình không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến tính cách của Tiểu Ái trong bụng. Năm đó khi sinh Tiểu Ái, đêm nào cô cũng khóc nên chỉ cần rời xa vòng tay của Tô Tô là Tiểu Ái khóc không dỗ nổi, chắc chắn luôn thiếu cảm giác an toàn. Điều này tất nhiên có liên quan đến tâm trạng của Tô Tô trong thời gian mang thai Tiểu Ái.
Tô Tô bỗng thả lỏng, không sao, lúc này Tiểu Ái mới chỉ là một hợp tử của trứng và t*ng trùng, còn chưa làm tổ đâu.
Màn khóc lóc này chắc không ảnh hưởng quá nhiều đến Tiểu Ái.
Nghĩ thông suốt rồi, Tô Tô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình. Mạt thế 12 năm, có chuyện quái gì mà cô chưa gặp chứ? Không chừng đây chính là trùng sinh? Hay là xuyên không? Ồ… dù đây có là một giấc mơ không có thật đi nữa thì cô cũng sẽ hát bài ca tiếp tục giấc mơ; Tô Tô quyết định sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy, cô buông tay túm cái chăn trên người xuống để mặc quần áo và ra ngoài thích nghi với giấc mơ sống lại lần nữa.
Cơ thể mảnh mai của cô gái trong gương đầy những vết xanh tím như tối qua vừa bị người ta đánh cho một trận, trông rất khó coi. Tô Tô nhìn mình trong gương, khuôn mặt mang nét ngây ngô, vài sợi tóc bết vào. Cô đưa ngón tay gài lại những sợi tóc bên mặt, để lộ những dấu hôn trên cổ, trên vai vẫn còn một vết cắn tím bầm. Hai “quả nho” trước ngực bị cắn đến sưng đỏ, giữa hai chân là một khu ẩm ướt nhớp nháp, theo động tác đứng lên của cô còn có một ít chất lỏng không rõ chảy xuống bên chân. Rốt cuộc thì Diệp Dục kia đã giày vò cô bao lâu? Thảo nào lưng cô đau như sắp gãy đến nơi.
Cố gắng tắm táp xong, Tô Tô cầm áo ngực màu trắng lên thì nhíu mày, gắng gượng mặc xong quần áo sau đó ngắm mình trong gương. Cô của 12 năm trước ngây thơ đến đáng sợ, váy liền màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác jean màu xanh, tóc dài ẩm ướt rối tung buông xõa trước ngực.
Cô luôn đem lại ấn tượng cho người khác là một tiểu bạch thỏ ngây thơ đáng yêu. Đó là chuyện trước mạt thế. Trước mạt thế, Tô Tô đúng là bông hoa tơ hồng mỏng manh (1), một bông tơ hồng bên Tạ Thanh Diễn. Tạ Thanh Diễn phát hiện ra cô có thai đúng lúc bắt đầu mạt thế. Bụng cô to lên cũng là lúc hắn bắt đầu ghét bỏ cô. Khi ấy, Tô Tô biết mình có Tiểu Ái nên mới cố gắng kiên cường trưởng thành hơn.
(1) Hoa tơ hồng: còn gọi là hoa thỏ ty tử, ý chỉ sự thuần khiết và mềm yếu, dựa dẫm.
Tô Tô nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng, cười dịu dàng với gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương. Cô được làm lại một lần nữa, bất kể là mơ hay không cô cũng sẽ cố gắng chăm sóc tốt bản thân và Tiểu Ái. Dựa vào 12 năm sống trong thời mạt thế trước kia, dù ở phương diện nào cô cũng có lợi thế hơn đám người ngây ngô dốt nát kia.
“Yên tâm, Tiểu Ái, lần này mẹ nhất định sẽ không rời xa con đâu. Mẹ sẽ không giao con cho bất kỳ người nào nữa!”
Tô Tô thề thốt, hàng mi xinh đẹp nhuốm một luồng sát khí nhàn nhạt. Cô nghiêng đầu nghe tiếng gào thét của Tạ Thanh Diễn ngoài cửa, cười lạnh trong lòng. Cô hít sâu một hơi, xoay tay nắm cửa mở cửa bước ra.
Bên ngoài nhà vệ sinh, Tạ Thanh Diễn đang xoa bụng ngồi trên chiếc sofa ngoài phòng khách, Diệp Dục đã mặc xong bộ đồ rằn ri. Lúc Tô Tô từ nhà vệ sinh đi ra, Diệp Dục cảm nhận được ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng đeo bên hông của anh vài giây, anh liền nghiêng người giấu đi.
Giấu gì mà giấu? Cái thứ đồ chơi này trước mạt thế khó kiếm thôi chứ sau mạt thế thì cũng chẳng phải đồ gì quý hiếm, nhưng thời đầu mạt thế có thể có súng thì giết người, cướp của, tìm chút đồ cũng tiện hơn!
Tô Tô khinh bỉ nhìn Diệp Dục, trong khoảnh khắc đó bất chợt lại thấy anh với Tiểu Ái quá giống nhau, giống như Tiểu Ái phiên bản người lớn vậy. Nhớ đến điều này viền mắt Tô Tô lại bắt đầu đỏ lên, cả quá trình này vừa hay lọt vào mắt Diệp Dục, anh lại tưởng vì tổn thương mà mình gây ra cho Tô Tô nên cô mới khóc. Khuôn mặt anh thoáng chút hoảng hốt, đôi giày bộ đội màu đen tiến lên phía trước hai bước thể hiện tư thế dũng cảm sẵn sàng thừa nhận sai lầm.
“Xin lỗi, chuyện tối qua là lỗi của tôi. Cô muốn tôi bồi thường thế nào tôi cũng chấp nhận.”
“Không cần!!!” Không đợi Tô Tô trả lời, Tạ Thanh Diễn ngồi trên ghế sofa khom lưng đứng lên lao về phía Diệp Dục gầm lên, “Chúng tôi không cần tiền, không cần gì cả, chỉ muốn tên lính khốn nạn như anh phải ngồi tù!”
“Cút!”
Từ này là Tô Tô nói với Tạ Thanh Diễn, ngón tay cô hơi động đậy. Nhưng đầu ngón tay chỉ có cảm giác trơn nhẵn, chứ không hề có băng bắn ra, nếu không giờ này Tạ Thanh Diễn đã thành người chết rồi. Nhưng Tô Tô cũng không cố gắng nữa, cô chán ghét Tạ Thanh Diễn. Ánh mắt cô nhìn Tạ Thanh Diễn như nhìn một người chết, người này sớm muộn gì cô cũng giết nhưng đó không phải là trước mạt thế.
Trước mạt thế giết người là phạm pháp, như bây giờ còn cách tận thế 45 ngày, Tô Tô còn có nhiều việc phải làm nên cũng không muốn lãng phí 45 này trong tù. Cho Tạ Thanh Diễn sống thêm 45 ngày cũng không có gì to tát. Sự kiên nhẫn của Tô Tô đã được rèn luyện vô cùng tốt vì muốn tìm Tiểu Ái trong thời mạt thế.