Mai Nhi nhìn cánh cổng chính của thượng thư phòng chậm rãi đóng lại, hôm nay nữ hoàng lại muốn thức đêm phê tấu chương. Nhiệm vụ của ám vệ chính là bảo đảm sự an toàn của nữ hoàng, bản thân nàng dùng thân phận cung nữ theo hầu nữ hoàng như một cách để che giấu tầm mắt của mọi người.
Lại nghĩ tới những chuyện phiền lòng mà gần đây chủ tử nhà mình gặp phải, Mai Nhi nhíu mày suy ngẫm. Sinh ra trong gia tộc đế vương, vấn đề con nối dõi là chuyện cực kỳ quan trọng. Mấy hôm nay các đại thần cứ không ngừng đưa thượng thư thấu thỉnh nữ hoàng nhanh chóng thành hôn. Chủ tử ngoài mặt đáp ứng nhưng vận luôn không có chính thức hạ chỉ. Mai Nhi nghĩ đến đây chân mày càng thêm nhíu chặt. Chủ tử tối qua căn dặn để cho bản thân đi xem xét thử “ Định Nguyệt Sơn trang”, nói thật thì nói đó luôn có người xử lý mọi việc, làm gì cần chính mình lâu lâu lại tự chạy đi chạy về xem xét kia chứ. Cái này chỉ có thể là chủ tử hi vọng có một ngày người kia có thể hiểu rõ mọi chuyện mà quay trở lại thôi.
“Mai Nhi~” Cửa thượng thư phòng mở ra một khe nhỏ, bên trong truyền tới giọng nói của chủ tử.
Mai Nhi nhanh chóng tĩnh tâm không suy nghĩ vẩn vơ nữa, đi tới cửa chờ lệnh.
“ Đi tới dưới chân núi Mông Sơn, nhìn giúp trẫm. Nếu như có tin tức, nhanh chóng báo lại.” Giọng nói của chủ tử giấu kín một chút hi vọng mong manh.
“Vâng ạ.” Mai Nhi thầm ai thán. Lại nữa rồi, chỉ cần mật thám mang về tin tức của người kia thì nhất định bản thân sẽ bị phái đi kiểm tra. Nhưng mỗi lần chỉ là thất vọng quay về, không biết lần này có gặp may không.!!
Nhỏ giọng lên tiếng, một hắc ảnh xuất hiện, là một ám vệ khác.
“Ta phải xuất cung làm nhiệm vụ, ngươi tạm thời thay thế vị trí của ta.” Mai Nhi căn dặn hắc ảnh, lại phân phó một vài điều. Hắc ảnh chắp tay, nháy mắt ẩn vào trong bóng đêm.
Mai Nhi quay về phong thu thập một số vật dụng liền ra cung trong đêm. Nàng tới “Lai khách cư” tìm người, nếu như người kia thật sự ở Mông Sơn, phải hỏi thăm chút tin tức trước đã.
Mới vừa bước chân vào cửa khách điếm, chưởng quầy đang ngồi sau quầy tính toán sở sách, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
“Quá trễ, không còn phòng.”
Mai Nhi thấy thật buồn cười, nếu không còn phòng, vậy mở cửa làm gì?
“Chưởng quầy, ta đã bao phòng số một chữ Thiên, chẳng lẽ ngay cả căn phòng đó ngươi cùng cho thuê luôn rồi à? Chê ta đưa ít bạc quá sao?”
Chưởng quầy vừa nghe thấy vậy liền vội ngầng đầu lên nhìn, thấy người tới là Mai Nhi lập tức mỉm cười vội vàng chào hỏi:
“Ai da~ cô nương tới rồi! Phòng số một chữ Thiên luôn lưu trữ cho cô nương, sao ta dám cho người khác thuê chứ!! Để ta dẫn ngài lên phòng.”
Chưởng quầy đốt đèn lồng dẫn đường lên lầu, lại giúp Mai Nhi mở cửa, tự mình châm nến đốt đèn. Thấy Mai Nhi ngồi xuống còn muốn châm trà rót nước.
“Không cần, ta ở một chút phải đi rồi. Nơi này có thể nói chuyện được chứ?” Mai Nhi vẫy tay, ý bảo chưởng quầy tới gần một chút.
“Dạ cô nương có gì căn dặn, ở đây tuyệt đối có thể nói chuyện.” Chưởng quầy đứng thẳng người hai tay khoanh lại, cung kính trả lời.
“Người kia đang ở Mông Sơn?” Mai Nhi đùa nghịch ấm trà trong tay, nhỏ giọng hỏi. Chưởng quầy lại quản lý chính mật thám ở Mông Sơn, tin tức về người kia, cũng là do hắn cung cấp.
“Đắc Nguyệt Lâu.” Chưởng quầy nhỏ giọng bẩm báo.
“Ừ. Ngươi đi chuẩn bị cho ta một con ngựa có thể chạy đường xa tốt, ta phải đi càng nhanh càng tốt.” Mai Nhi gật đầu, ra lệnh cho chưởng quầy đi chuẩn bị ngựa.
Đắc Nguyệt Lâu? Trong tên này có chữ “nguyệt”, có lẽ lần này sẽ may mắn tìm được người kia. Mai Nhi nhìn ánh nến, sáng sáng tối tối, chập chờn không tắt, lại nhớ tới khuôn mặt của người kia, một người như vậy mà có thể làm chủ tử nhớ mãi không quên không thể buông tay được.
Chậm chạp không hạ chỉ, là vì còn một tia hi vọng nhỏ nhoi sao? Trên ngón tay của chủ tử có mang một chiếc nhẫn vàng nhỏ. Có lần Mai Nhi tò mò hỏi người, chủ tử chỉ cười mỉm, vuốt ve nhẫn mà nói:
“Đây là dành cho trái tim của bản thân.” Mai Nhi thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ thay cho chủ tử của bản thân. Thiên hạ đều ở trong lại, nhưng cố tình với người nọ chẳng thể làm gì.
“Cô nương ~ ngựa đã chuẩn bị xong?!!” Chưởng quầy đứng ngoài cửa hỏi dò.
“Ta biết rồi.” Mai Nhi đứng dậy đi xuống lầu với chưởng quầy. Ngoài cửa khách điếm có một con ngựa màu mận chín đang ngoan ngoãn đứng chờ. Mai Nhi nhảy lên ngựa, chào biệt chưởng quầy liền phóng ngựa thẳng về phía cửa thành. Giờ này cửa thành đã đóng, Mai Nhi xuất ra eo bài, mới có thể ra khỏi thành. Phóng ngựa một mạch, ngày đêm cước trình rốt cuộc trong thời gian ngắn nhất chạy tới dưới chân núi Mông Sơn.
Thành trấn nho nhỏ, không phải quá lớn nhưng rất náo nhiệt. Mai Nhi xuống ngựa, dắt dây cương trong tay, từ từ dạo bước. Đột nhiên từ xa Mai Nhi nhìn thấy người kia, vẫn gương mặt đó.
Mai Nhi đứng tại chỗ, nhìn người kia đi vào một tửu lâu. Nắm ngựa đi qua trước cửa tửu lâu, nhìn thấy bảng hiệu tên là Đắc Nguyệt Lâu. Trong nháy mắt Mai Nhi cảm nhận được sát khí, ngẩng đầu nhìn lại giật mình kinh ngạc, là nước láng giềng phế đế. Người như băng tuyết, lạnh lùng lãnh đạm, làm người khác cảm thấy hàn khí bức người.
“ Về nói cho nàng biết, nếu có thể trị tốt khuôn mặt của Nguyệt Nhi, có lẽ ta sẽ cho nàng một cơ hội. Còn ngay bây giờ, cút đi.” Lạnh lùng mỉm cười, là da đầu của Mai Nhi tê dại. Mai Nhi không còn cách nào khác chỉ có thể quay ngựa chạy đi.
Về đến đế đô, tiến cung thay đổi quần áo xong xuôi liền vội vàng đi tới thượng thư phòng bẩm báo. Mai Nhi cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt của chủ tử, thầm đoán.
“Nàng ta nói vậy?” giọng nói của chủ tử đầy hoang mang, nghi ngờ, không dám tin tưởng.
“Vâng ạ. Thuộc hạ cũng thấy kỳ quái.” Mai Nhi cũng không dám tin, một người bá đạo như Nàng có thể đưa ra điều kiện một cách dễ dàng đến vậy.
“Ngươi đi gọi toàn bộ thái y trong Thái Y viện tới đây cho trẫm, toàn bộ gọi tới.” Chủ tử trầm ngâm một chốc lại cất cao giọng gọi.
“Dạ.” Mai Nhi không dám chậm trễ, chạy nhanh ra ngoài đi thẳng tới Thái Y viện.
Các thái y bị nhốt trong thượng thư phòng suốt ba ngày ba đêm. Mai Nhi không yên lòng vẫn luôn canh giữ ngoài cửa. Ngày thứ tư rốt cuộc các thái y cũng được thả ra, lại đặc biệt phê chuẩn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Chủ tử tinh thần sáng láng thượng triều, lại hạ chỉ nói vị trí hoàng hậu đã có người được chọn, mấy tháng nữa sẽ chiêu cáo thiên hạ. Mai Nhi cảm thấy đau đầu bởi vì chủ tử để bóng dáng thay thế người thượng triều, bản thân người lại dịch dung cải trang trộm đi Mông Sơn. Hơn một tháng đó, Mai Nhi và bóng dáng không ngừng lo lắng đề phòng, tinh thần cảnh giác cao độ. Vất vả mong chờ đến lúc chủ tử trở về, ai ngờ.
~.~
“Ngươi đi gọi toàn bộ thái y trong Thái Y viện tới đây cho trẫm, toàn bộ gọi tới.”
Mai Nhi nghe lệnh mà làm, chủ tử nhà nàng lại ném mất trái tim một lần nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Không dám tưởng còn có phiên ngoại nha.!!!