Ta Nguyệt Lão Không Làm Nữa!


S thị, nhà Lục Việt
"Lục Việt, mấy hộp bánh ta mua tuần trước vẫn chưa đến sao?"
Tiểu Long liên tục dùng móng vuốt lướt lịch sử mua sắm trên điện thoại, hỏi.

Nó nghi hoặc nhìn một vòng quanh căn nhà trống trải, mấy thứ đồ gia dụng ít ỏi đều bị tầm mắt của nó lướt qua.

"Rõ ràng là đến rồi mà, ngươi để gói chuyển phát nhanh của ta ở đâu rồi?"
Lục Việt sáng sớm vừa tắm gội xong, hắn cúi đầu lau tóc, thay quần áo, từ phòng tắm đi ra.

"Bánh quy?"
"Phải, ta mua 3 hộp bánh quy! "
Tiểu Long ngẩng đầu nhìn Lục Việt đi ra, nháy mắt quên mất câu hỏi tiếp theo muốn hỏi Lục Việt.

Lục Việt mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác tây trang caro kiểu dáng Anh quốc.

Khuôn mặt vẫn lãnh đạm như cũ, đôi môi mím chặt, một từ cũng không muốn nói.

Nhưng đôi mắt lại giống như băng sơn đang tan ra, trong đó có thêm vài phần ấm áp như pháo hoa nhân gian.

Không còn giống Sở trưởng Lục cao cao tại thượng hững hờ nhìn xuống chúng sinh nữa.

Cái miệng há to của Tiểu Long chậm rãi khép lại.

Mặc dù nó đã sớm ý thức được chủ nhân nhà mình lớn lên rất đẹp mắt, nhưng Lục Việt ngày thường luôn mặc một cây đen nghiêm túc đơn điệu, lại thêm mặt than băng sơn ngàn năm không đổi, nên dù giá trị nhan sắc cao đến đâu cũng sụt giảm.

"Sở trưởng Lục, ngài hôm nay ăn mặc thật! đẹp trai.

"
Tiểu Long cứng rắn nuốt từ "lẳng lơ" suýt vọt ra khỏi miệng, đổi thành "đẹp trai" để bảo toàn tính mạng.

Nó không thể không cảm thán
"Ngươi mua bộ quần áo hẹn hò "chiến đấu" này khi nào vậy? Còn phụ kiện này nữa, Lục Việt tài năng thời trang ngàn năm chưa được thức tỉnh của ngươi cuối cùng cũng theo trái tim băng giá giải trừ phong ấn rồi sao?"
Trước khi đi chơi với Tô Quân, tủ quần áo của Lục Việt chỉ có tây trang màu đen hoặc xanh, thêm vào đó là áo khoác đen, xám không có hoa văn.

Cái này đã tạo nên phong cách ăn mặc đơn điệu bốn mùa không đổi của Lục Việt.


Lục Việt liếc nhìn Tiểu Long, không thèm để ý đến mấy lời vớ vẩn của nó.

"Ngươi vừa hỏi cái gì?"
"Bánh quy ta đặt mua mấy ngày trước, ngươi để ở đâu rồi?"
Động tác lau tóc của Tô Quân thoáng dừng lại, sau đó hắn xoay người, đi vào phòng ngủ.

"Không cẩn thận cho người khác rồi, ngươi lại đặt mua thêm mấy hộp đi.

"
Tiểu long trợn mắt há mồm, nó oa oa kêu sau lưng Lục Việt:
"Người khác cái gì, có phải Tô Quân không?"
Bóng lưng Lục Việt hoàn toàn biến mất ở góc hành lang.

Tiểu - chưa từng được sủng ái - Long bi thương lau dòng nước mắt không tồn tại
"Ta biết ngay mà.

Ngươi tuần trước mua một đống đồ ăn vặt dự trữ qua mùa đông, ta còn tưởng ngươi mua cho ta, ai ngờ bóng một kiện hàng cũng không thấy, thì ra đều gửi cho tiểu Nguyệt Lão đáng yêu đó.

"
Trong phòng ngủ, một tiếng đáp lại cũng không có.

Tiểu Long nỗ lực tìm kiếm sự tồn tại, hét vào trong phòng ngủ:
"Ta cảm thấy, ta nên tìm một chủ nhân mới.

"
Lục Việt lau khô tóc, trên tay xách quà cho Tô Quân, từ phòng ngủ đi ra.

Hắn tàn nhẫn nói ra sự thật
"Người khác không nuôi nổi ngươi.

"
Tiểu Long lập tức không nói nữa, im lặng chui vào túi áo Lục Việt, tủi nhục cuộn mình lại.

Nó, con rồng quý hiếm được bảo hộ độc nhất của Thiên Đình, mỗi ngày đều vì đồ ăn mà khom lưng khuất phục.


Thực tế là, trên Thiên Đình đích thực chỉ có mỏ vàng Sở trưởng Lục mới có thể nuôi nổi con rồng cao quý là nó.

Điện thoại trong túi hắn rung lên, là điện thoại Lục Việt.

Lục Việt ngồi trên sofa, từ thân phận Lục tổng trở thành thân phận Lục giám ti
"Lục Việt, anh dạo này có rảnh không?Đáng thương vô cùng.

jpg"
Cuối tin nhắn còn kèm theo icon đáng yêu.

Lục Việt trực tiếp đá lịch trình bận rộn của mình ra chuồng gà, không thèm nghĩ ngợi nhắn lại
"Có, sao thế?"
Tô Quân cần mẫn liệt kê mức thù lao cậu có thể trả trong tin nhắn
"Có thể phiền anh dạy tôi vài linh thuật chế địch phòng thân được không? Tôi có thể trả anh linh thạch, cũng có thể ở sở Nguyệt Lão lưu ý nửa kia của anh.

"
Sở Nguyệt Lão trên Thiên Đình gần giống với công ty môi giới hôn nhân của nhân gian, chúng Nguyệt Lão thường bôn ba tìm kiếm nửa kia cho tiểu tiên.

Ánh mắt Lục Việt đặt trên 2 chữ "nửa kia" một lúc lâu, sau đó hắn chạm vào màn hình, gửi đi tin nhắn cuối cùng
Tin nhắn nói hắn không từ chối thù lao của Tô Quân.

"Cảm ơn, khi nào anh rảnh thì nhắn tin cho tôi là được.

"
Trước khi lên đường đi công viên giải trí, Tô Quân đem tất cả vũ khí phòng thân nhét hết vào túi dự trữ.

Cậu ngồi trên sofa, khổ sở ngụy trang vũ khí thành vật tùy thân có thể mang bên mình.

Mấy cái nhỏ một chút thì ngụy trang thành nút áo, lớn một chút thì ngụy trang thành khăn quàng cổ, quần áo!
Ngụy trang xong, Tô Quân nhìn bộ quần áo tản ra khí chất quê mùa của mình.

Không có cách nào, linh lực có hạn, quần áo cũng chỉ có thể thời thượng đến mức chống rét mà thôi.


Cậu tay trái xách theo túi đựng áo khoác, tay phải xách một túi lớn đựng vũ khí phòng thân.

Cậu lộc cộc chạy ra khỏi trụ sở, chuẩn bị bắt xe buýt đến công viên giải trí, liền tình cờ nhìn thấy xe Lục Việt đỗ dưới lầu.

Lục Việt kéo cửa kính xuống, nhẹ giọng nói với Tô Quân đang sửng sốt bên ngoài cửa sổ
"Chào buổi sáng.

"
Làm việc ở sở Nguyệt Lão đã lâu, Tô Quân đã sớm nhìn quen trai xinh gái đẹp trên Thiên Đình.

Ngay cả khi đối mặt với Hoa thần có nhan sắc tuyệt thế khuynh đảo thiên hạ, trái tim đã qua rèn luyện của cậu cũng có thể bình tĩnh không chút dao động.

Nhưng người trước mặt lại là Lục Thịnh.

Cũng có thể là do người kia có sức hấp dẫn khó tránh.

Nên Tô Quân mới cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đập loạn xạ, thậm chí cậu còn có cảm giác nó sắp nhảy ra ngoài.

Mẹ ơi, thần tiên hạ phàm.

Người trong tranh bước ra.

Tô Quân không dám nhìn Lục Việt nữa, bối rối cúi đầu, mắt đảo loạn tứ phía.

Vành tai trắng nõn bắt đầu đỏ hồng.

Mấy sợi tóc ngốc trên đỉnh đầu cũng không theo động tác của cậu mà cụp xuống, vẫn kiêu hãnh đứng thẳng, tận chức trách thể hiện cảm xúc của Tô Quân.

Nó cho Lục Việt thấy sự hoảng loạn trong lòng Tô Quân.

Nhìn thấy tiểu Nguyệt Lão có thể sẽ thẹn thùng đến mức giương cờ trắng chạy vào trụ sở đóng chặt cửa không ra, Lục Việt liền mở cửa xuống xe.

Hắn đứng trước mặt Tô Quân, thấy đầu Tô Quân càng cúi thấp, tầm mắt cũng không biết đặt ở nhánh cỏ dại nào dưới đất, không khỏi nhẹ giọng:
"Ăn sáng chưa?"
Trong đầu Tô Quân chỉ toàn hình bóng Lục Việt, não đã không còn đủ dung lượng để suy xét lời mình nói ra.

Câu sau không khớp với câu trước
" Tôi ăn rồi, là bánh bao nhân rau cải! À, đúng rồi, áo khoác của anh! Trả cho anh nè!"
Tô Quân đầu óc choáng váng lúc này mới phát hiện túi áo khoác rơi bên cạnh chân mình.

Cậu nhặt lên, nhét vào trong lòng Lục Việt.


"Thực sự cảm ơn anh đã gửi bánh quy cho tôi, tôi cũng chuẩn bị cho anh một món quà.

"
"Quà gì?"
"Vài bộ quần áo, hy vọng anh không chê, mặc nhiều một chút, những bộ quần áo này có tác dụng bảo hộ thân thể, xua đuổi yêu ma! "
Khi đưa "quần áo hộ thân" cho Lục Thịnh, Tô Quân càng thêm chột dạ, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.

????ìm‎ ????ruyện‎ hay‎ ????ại‎ ~‎ ????RuM????RU????‎ EN.

????n‎ ~
Bộ quần được biến ra từ vũ khí của cậu xấu đến mức không nỡ nhìn lần hai.

Vậy mà Lục Việt lại cúi đầu, yên lặng nhìn bộ quần áo được gấp gọn gàng trong túi.

Sau đó hắn lấy chiếc khăn màu vàng xếp trên cùng,tùy tiện quấn lên cổ mình.

"Cảm ơn, tôi rất thích.

"
Tô Quân ngây ngốc nhìn Lục Thịnh, đôi mắt chớp chớp chợt cong lên, lúm đồng tiền theo khóe miệng giương lên thấp thoáng hiện ra trên gò má.

Tô Quân không kìm được xúc động muốn cười, khóe miệng nhiều lần nỗ lực hạ thấp xuống nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

! Tuy rằng rất cảm động, nhưng thực sự là quá cay mắt.

Vì vậy cậu kiễng chân lên, chuyên chú giúp Lục Việt tháo khăn quàng cổ xuống, nghiêm túc nói:
"Không sao, lúc tôi ở bên cạnh anh không cần mặc những bộ quần áo! độc đáo này.

"
Khóe miệng Lục Việt khẽ nhếch lên, hắn cúi đầu muốn giúp Tô Quân vén sợi tóc mái sắp chọc vào mắt cậu.

Mũi hắn vừa vặn cọ vào chóp mũi Tô Quân.

Như có một dòng điện cực nhỏ nhanh chóng từ chóp mũi chạy dọc khắp cơ thể, hai người giống như bị đóng đinh tại chỗ.

Không ai dám nhúc nhích trước.

Tác giả có lời muốn nói: Vị Vong Nhân có couple khác, couple của Sở trưởng Tần sẽ HE, mọi người yên tâm nha!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận