Ta Nguyệt Lão Không Làm Nữa!


Người nọ kéo chiếc áo choàng đen rộng của mình lên, cả người giống như không có xương uể oải đứng dậy, mái tóc đen mềm xõa xuống bả vai.
Y vươn vai, ngáp một cái thật lớn.
Y tháo tai nghe trên tai xuống, nhét điện thoại vào áo choàng, không chút để ý xỏ chân vào đôi giày vải.
Sau khi cởi bỏ hết những thiết bị hiện đại, y lúc này thực sự có phong thái của một thế ngoại cao nhân.
Y híp mắt, nhìn chằm chằm Tô Quân, khóe môi câu lên ý cười nhàn nhạt.
"Nhìn tôi làm gì? Tôi không cầu thành uyên ương chỉ cầu thành tiên, kiếp này tôi sẽ không động tâm đâu."
Vừa dứt lời, y liền giơ lên một tấm biển quảng cáo khác, bên trên viết "24 giờ bảo vệ khỏi yêu ma quỷ quái, một ngày không đến 9999, chỉ lấy 9998, bạn xứng đáng có được."
"Có điều ngài có thể xem xét công việc kinh doanh này của tôi, tôi trong lúc bán nghệ cũng có thể cân nhắc một chút việc bán thân..."
Tô Quân lập tức kinh hãi che lỗ tai lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt trên cao
"Anh đừng nói linh tinh! Tôi đối với anh một chút cũng không hứng thú!"
Những lời này nếu để Sở trưởng biết được, cậu nhận định sẽ thảm hại giống như đá Tam Sinh, bị Sở trưởng tàn nhẫn đá cậu ra khỏi cửa sở Nguyệt Lão.
Lục Việt liếc mắt nhìn người nọ, vẻ mặt nhìn không ra là vui vẻ hay tức giận, hắn cúi đầu nhẹ nhàng búng búng mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân.
"Đi rồi."
Tô Quân xoay người, khẩn cầu nhìn Lục Việt
"Anh chờ tôi một phút, tôi đi hỏi cách thức liên hệ của anh ta."
Lục Việt mím môi, đến cả một tiếng "ừ" nhàn nhạt cũng không nói mà chỉ đứng im, trên mặt không chút biểu cảm.
Chiếc kem trên tay Tô Quân tan ra, chảy dọc theo ốc quế rơi xuống bên chân Lục Việt lập tức bị đông thành băng.
Tô Quân kiễng chân, thì thầm vào tai Lục Việt giải thích
"Sếp của tôi thích người đó rất lâu rồi, tôi giúp anh ấy hỏi phương thức liên lạc, rất nhanh liền quay lại, anh đừng giận nha."
Sau đó cậu vui vẻ nói:
"Như vậy sếp của tôi sẽ vui vẻ, nói không chừng còn thăng chức tăng lương cho tôi nữa."
Tiểu Long nghe thấy những lời này của Tô Quân liền sững sờ, cuối cùng cũng nghĩ ra lý do vì sao lại cảm thấy người nọ nhìn rất quen.

"Thì ra hắn là người đã cứu Tần Vô Duyên năm đó...Nói mới nhớ, khi đó nếu không phải do "Thái tử" yêu giới tác làm loạn thì hắn đã được cấp tiên tịch rồi.
Lục Việt hơi cúi đầu, tầm mắt luôn cố định đặt lên mũi chân Tô Quân, cảm giác khó chịu không giải thích được liền lập tức tiêu tan.
Hắn cũng dán vào tai Tô Quân, thấp giọng nói:
"Được."
Hơi thở nóng rực của Lục Việt phà vào vành tai mẫn cảm của Tô Quân.
Tô Quân chấn kinh lùi lại phía sau vài bước, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, mấy sợi tóc ngốc còn sừng sững đứng thẳng trên đỉnh đầu.
Lục Việt đứng thẳng người, bổ sung thêm một câu:
"Đừng nói nhiều quá."
Tô Quân có chút choáng váng, cậu lẩm bẩm:
"Tôi biết rồi, nói với anh ta nhiều quá sếp của tôi sẽ ghen."
Người nọ lại đeo tai nghe lên, khoanh tay dựa vào gốc cây nhìn bầu trời mù sương, không biết đang suy tư điều gì.
Y cũng không rời đi, chỉ đứng một bên chờ Tô Quân và Lục Việt nói chuyện xong.
Dường như y chắc chắn rằng Tô Quân sẽ lại đến tìm mình hỏi chuyện.
Đợi đến khi Tô Quân chạy đến đưa giấy bút cho y, y lại hảo tâm nhắc nhở lần nữa:
"Hai người nên sớm rời khỏi công viên giải trí đi, hôm nay chỗ này bị Diêm Vương bao thầu rồi, sẽ có vài người chỉ có thể vào mà không thể ra."
Tô Quân thầm nghĩ nếu thực sự là Diêm Vương gia thì tốt rồi, Thiên Đình ít nhất cũng có thể đưa những người vô tội dưới âm phủ trở về.
Cậu nghiêm túc đưa giấy bút qua
"...Có thể lưu lại phương thức liên lạc không? Tôi sau này có thể mời anh đến xem phong thủy."
Y quay đầu sang một bên, nhắm mắt lười biếng nói:
"Tôi bán nghệ không bán thân, càng không bán số điện thoại."
Tô Quân cũng cảm thấy mình đã mạo muội, đang khổ não tìm cách lấy phương thức liên lạc cho Sở trưởng, chợt nghe thấy tiếng Lục Việt
"Tôi mời cậu."
Mí mắt người nọ khẽ động

"Hả, cái gì?"
"Việc kinh doanh 9998 tệ đó."
Y mở mắt ngay lập tức, trong khi Tô Quân không phòng bị liền giật lấy giấy bút, xoẹt xoẹt viết ra họ tên, địa chỉ, số điện thoại và số tài khoản ngân hàng.
Sau đó trực tiếp đưa cho Lục Việt.
Tô Quân trợn mắt há mồm khi thấy Lục Việt thực sự mở điện thoại ra, chuẩn bị chuyển tiền cho người nọ.
"Lục Thịnh, anh..."
Lời mới nói ra một nửa liền dừng lại, tiểu Nguyệt Lão đáng thương liền rơi vào hoang mang rối rắm.
...Chẳng lẽ hai người này đã nhất kiến chung tình?
Mở đầu một bộ phim thần tượng bá đạo tổng tài yêu đạo sĩ huyền học?
Cách thức lên sân khấu độc đáo của vị đạo sĩ huyền học này lần đầu tiên thành công thu hút sự chú ý của Lục Thịnh, sau đó Lục Thịnh liền không nói hai lời chuyển 9998 tệ cho anh ta.
Cuối cùng, trên con đường hàng yêu bắt quỷ hai người càng đi càng xa, cho đến khi trở thành bạn đời.
...Vậy Sở trưởng phải làm sao đây?
Sau khi Lục Việt chuyển tiền cho người nọ, hắn cũng không thèm liếc nhìn phương thức liên lạc trên giấy, chỉ nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên mấy sợi tóc ngốc đã ủ rũ nằm xuống của Tô Quân.
"Phương thức liên lạc mà cậu cần."
Tô Quân lúc này mới nhận ra Lục Thịnh đã dùng tiền giúp cậu lấy phương thức liên lạc của người nọ.
Cậu lập tức bắt lấy tờ giấy, kích động đến mất đi ý chí ôm lấy Lục Thịnh, sau đó rất nhanh liền buông ra.
Tô Quân không biết một thần tiên đã sống hơn trăm năm như mình có phải thần kinh bị chập mạch rồi không, sao có thể làm ra hành động ấu trĩ và bốc đồng như vậy chứ.
Cậu quay lưng lại, xấu hổ ho khan vài tiếng: "Cảm ơn."
Người nọ nhướng mày, "Chà, ông chủ, sao hồng loan của ngài cũng chuyển động rồi.
Sau đó y lại nhìn Tô Quân "Cùng vị tiểu ca này cùng nhau chuyển động."
Lục Việt ngay cả liếc mắt cũng không thèm cho y, chỉ coi y như không khí đang tự nói chuyện với chính mình.

Luồng khí lạnh lẽo xung quanh khiến Tô Quân rùng mình.
Hắn lấy khăn ra giúp Tô Quân lau kem dính trên tay.
"Tiếp theo đi đâu?"
Tô Quân cúi đầu liếm kem sắp chảy, bộ dạng rất giống một con mèo đang duỗi đầu lưỡi hồng hồng uống nước.
Cậu nhìn ngôi nhà ma gần nhất, do dự một lúc.
"Hay là chúng ta đến nhà ma chơi? Nghe nói nhà ma ở đây mới cho ra chế độ trôi dạt mới nhất."
Ở S thị, dấu hiệu chính của công viên giải trí là ¼ địa điểm trong đó là nhà ma, mà chủ đề mới nhất của nhà ma mùa này là "Dòng máu".
Nghe nói ban tổ chức đã chi rất nhiều tiền để lắp đặt một hệ thống tương tự như bể bơi trôi dạt, người chơi có thể trải nghiệm cảm giác đáng sợ đến mức ngất xỉu trong quá trình trôi dạt.
Có người nói nhiều người lúc vào thì tự tin ngút trời, lúc ra thì hai chân lẩy bẩy, mặt mày tái nhợt.
Ngay cả Tô Quân đã gặp qua không ít ma quỷ cấp thấp cũng có một chút sợ hãi.
Sở dĩ Lục Việt rủ Tô Quân hôm nay đi chơi, phần lớn nguyên nhân chính là hy vọng có thể trước khi cùng Tịch Tuyết gặp mặt đưa cậu quay về trụ sở.
Nếu không, để tiểu Nguyệt Lão hôm nay ẩn thân đi theo hắn, cậu có thể sẽ không cẩn thận bị cuốn vào trò chơi giết chóc của Vị Vong Nhân.
Mà hắn với thân phận ngụy trang người thường khó có thể trực tiếp cứu cậu.
Nhưng bây giờ, tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch và vô tri này lại muốn rủ hắn đến nhà ma.
Lục Việt càng thêm đau đầu, hai thái dương thịch thịch nhảy lên.
Tô Quân nghiêng đầu, thận trọng hỏi:
"Anh sợ mà à? Không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ anh..."
Vừa nói cậu vừa tưởng tượng ra mỹ cảnh Lục Thịnh bị dọa đến hồn phi phách tán nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu đi tiếp, không dám để mình nhìn thấy.
Cậu không nhịn được càng nóng lòng muốn trải nghiệm nhà ma.
Lục Việt, người bị nghi ngờ lòng can đảm liền lạnh mặt, không chút nghĩ ngợi trả lời:
"Không sợ."
Tô Quân hai mắt sáng bừng, kéo tay Lục Việt đi về phía nhà ma.
"Được! Vậy chúng ta đi thôi!"
Nhìn thấy Lục Việt và Tô Quân sắp rời đi, người nọ cũng nhặt hai tấm biển quảng cáo lên chạy theo sau Lục Việt.
Lục Việt đứng lại, sắc mặt không vui
"Cậu muốn làm gì?"

Người nọ kéo kính râm xuống, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên "Lẽ nào người có tiền đều không nhớ mình đã tiêu tiền vào việc gì sao?"
"Ông chủ, ngài thực sự là một quý nhân hay quên nha.

Đây là dịch vụ bảo vệ theo sát mà ngài vừa bỏ 9998 tệ ra mua đó.

Có điều ông chủ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy sao hồng loan của ngài chuyển động."
"Không nhìn thấy là tốt nhất."
"......"
Sự chú ý của Tô Quân lại đặt lên người nọ, cậu hỏi:
"Anh tên Bạch Ly?"
Bạch Ly lại đẩy kính râm lên, cuối cùng cũng nhớ ra mình chưa chính thức giới thiệu bản thân với Tô Quân và Lục Việt.
"Đúng vậy, tôi là đại đệ tử của một môn phái vô danh tiểu tốt, bị sư phụ đuổi xuống núi kiếm tiền, tiện thể tìm người."
Tô Quân hoang mang hỏi: "Tìm ai?"
Y dừng lại, biểu tình cà lơ phất phơ biến thành mờ mịt, lông mày y hơi nhăn lại một chút rồi lại giãn ra.
Y nghiêng nghiêng đầu, không biết là nói đùa hay nói thật:
"Tình nhân kiếp trước."
P/s: Chào mọi người, mình quay lại rồi đây.

Bật mí cho mọi người một chút là couple của Sở trưởng Tần cũng thú vị lắm đó, mọi người đón chờ nha.

Tuần sau mình bắt đầu đi học rồi nên không thể giữ tiến độ 1 ngày 1 chương được nữa, nhưng mình sẽ cố gắng 1 tuần ra 2-3 chương nha.

Mọi người đọc thấy chỗ nào chưa ổn hay muốn thể hiện cảm xúc, suy nghĩ thì cứ comment cho mình biết nhé.

Cảm ơn mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận