Thần Đạo Đan Tôn

An Học Minh hơi do dự.

Cho dù Mạc Cao có phế vật như thế nào đi nữa, cũng là lão sư, há để người khác nhục nhã?

Đối phó Lăng Hàn, hắn có lý do, huống hồ đã sớm giấu xong tang vật, Lăng Hàn làm sao cũng trốn không thoát. Như vậy trong quá trình này, hắn vận dụng một số thủ đoạn bạo lực thì lại làm sao, ai sẽ kêu oan cho một người thân bại danh liệt?

Mạc Cao không giống!

- Lão sư, để cho ta tới đi!

Lăng Hàn nhẹ nhàng đẩy Mạc Cao ra. An Học Minh rất mạnh, nhưng Dũng Tuyền tầng hai... Hắn miễn cưỡng còn có thể đỡ được.

- Lăng Hàn!

Mạc Cao khiếp sợ, hắn dũng cảm đứng ra, là biết trước An Học Minh không dám làm gì hắn, nhưng Lăng Hàn không có vương bài gì có thể hộ thân, yêu nghiệt đến thế nào chăng nữa, cũng không đấu lại Dũng Tuyền tầng hai a?

- Lão sư yên tâm!

Lăng Hàn cười nói, bước đi ra ngoài.

- Ha ha ha ha, ta không thể không thừa nhận, ngươi rất có dũng khí!

An Học Minh giải quyết được một nan đề, tâm tình không khỏi thật tốt.

Lăng Hàn lắc lắc đầu, nói:

- Chỉ là chó săn, có tư cách gì kêu gọi? Xem ta đập nát miệng của ngươi!

- Làm càn!

An Học Minh trợn tròn đôi mắt, muốn ra tay.


- Trong học viện, lại lớn tiếng ồn ào, còn thể thống gì nữa?

Một thanh âm bất mãn truyền đến, cực kỳ uy nghiêm.

Mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một nam tử vóc người cao to, vận cẩm phục, toả ra khí tràng mạnh mẽ, khiến người ta vừa thấy sẽ phát sinh kính ý.

Tam hoàng tử Thích Phong Vân!

Ở sau hắn còn có một mỹ nữ tóc đỏ, bước chân đều đặn, vóc người nóng bỏng, môi đỏ liệt diễm. Có điều, đây chính là nữ nhân của Tam hoàng tử, ai dám nhìn nhiều ngực với mông của nàng?

- Bái kiến Tam hoàng tử!

Tất cả mọi người đều nửa quỳ, hành lễ với nam nhân có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế kia.

Lăng Hàn đứng thẳng như thương, ở trên thế giới này, vẫn chưa người nào có đủ tư cách để hắn quỳ xuống. Đây là cái ngông cuồng của cường giả Thiên Nhân Cảnh, dù hiện tại thay đổi một thân thể, tu vi rơi xuống, cũng không cách nào thay đổi.

Hắn chỉ có thể thu lại tính khí, nhưng chắc chắn sẽ không bẻ đi ngông cuồng.

- Đứng lên đi!

Tam hoàng tử hơi giơ tay, sau đó hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Bẩm Tam hoàng tử…

Trong lòng An Học Minh thầm khen hay, huy chương Tử la lan vốn là Tam hoàng tử tặng cho Phong Viêm, hiện tại người trong cuộc đến, càng có thể tăng thêm tội cho Lăng Hàn.

Trọng điểm là, chờ sau khi tìm ra huy chương Tử la lan, Lăng Hàn muốn chối cũng không xong, chẳng nhẽ Tam hoàng tử không nhận ra hay sao?


An Học Minh nói qua một lần, đương nhiên ở trong miệng hắn, chuyện là nhận được tin Phong Lạc báo mất, sau đó căn cứ "manh mối" mà hoài nghi đến trên đầu Lăng Hàn, mới tới đây lục soát.

Sau khi Tam hoàng tử nghe xong, biểu tình cực kỳ cổ quái.

Người khác không biết, lẽ nào hắn còn không rõ. Ngày hôm qua mới vừa đưa một huy chương Tử la lan cho Lăng Hàn, đối phương còn cần đi ăn trộm sao? Lấy sự thông minh của hắn, tự nhiên lập tức phản ứng lại, đây là có người đang hãm hại Lăng Hàn, hơn nữa có khả năng chính là Phong Lạc.

Phong Lạc ở một bên nhìn, thấy vẻ mặt của Tam hoàng tử quái lạ, còn tưởng rằng hắn tức rồi, vội lửa cháy đổ thêm dầu, nói:

- Điện hạ, đều là ta không phải, xin huynh trưởng tín vật của điện hạ, lại không bảo quản tốt, bị tặc nhân ăn trộm, kính xin điện hạ trách phạt!

Hắn cúi đầu chắp tay với Tam hoàng tử, nhưng khóe miệng lại nổi lên nụ cười gằn. Hắn trông giữ bất lực còn bị phạt, Lăng Hàn ăn trộm, sẽ phải bị xử phạt như thế nào?

Khà khà, ai nói hắn ngốc, chơi loại âm mưu quỷ kế này, hắn đứng đầu rồi, trước đây chỉ là không cần dùng, nhưng mở miệng liền có thể làm được.

Tam hoàng tử rất có thâm ý mà nhìn Lăng Hàn một chút, sau đó đưa mắt nhìn An Học Minh, nói:

- Vậy sao, các ngươi định làm như thế nào?

- Tự nhiên là lục soát nơi ở của Lăng Hàn, chúng ta có chứng cớ rất xác thực, tín vật của điện hạ tất ở chỗ của hắn!

An Học Minh tràn đầy tự tin nói. Hắn đương nhiên không cho rằng huynh đệ Phong Viêm sẽ gài bẫy mình.

Tam hoàng tử lộ ra nụ cười, nhìn lại những người khác, nói:

- Các ngươi đều cho là như thế?

- Cái này…

Mười mấy người kia đều do dự. Trên thực tế, bọn họ đều rất mơ hồ, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của An Học Minh mới chạy đến, nào có biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bọn họ đều biết quan hệ giữa Phong Viêm và An Học Minh, sau đó nhìn thấy Phong Lạc, liền đoán được mấy phần.


Hiện tại bị Tam hoàng tử hỏi, bọn họ không khỏi do dự. Bởi vì vạn nhất sự tình làm lớn, lời nói của bọn họ có thể thành bằng chứng a, rất dễ bị người khác tóm lấy nhược điểm.

Vị trí thành viên Hội chấp pháp rất mê người, không cần ra học viện mạo hiểm cũng có thể được điểm, tự nhiên có rất nhiều người ước ao.

- Chúng ta cũng không rõ ràng lắm!

Bọn họ quyết định nói thật.

Trong lòng An Học Minh hừ một tiếng, nhưng chuyện này không sao, chỉ cần tìm ra huy chương Tử la lan ở trong phòng Lăng Hàn, liền có thể định tội. Hắn nói:

- Điện hạ, người này vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, đợi ta bắt hắn đã!

- Chậm!

Lăng Hàn mở miệng cười nói.

- Ngươi không nên mở miệng nói bậy, học sinh tốt như ta, tự nhiên đồng ý phối hợp học viện, chỉ là nhìn ngươi không hợp mắt mà thôi! Nếu Tam hoàng tử đã đến, được rồi, đến chỗ của ta tìm a!

An Học Minh ngẩn ra, không nghĩ tới Lăng Hàn lại thành thật?

- Không làm việc đuối lý, thì không sợ quỷ gõ cửa!

Lăng Hàn lại nói.

An Học Minh nhất thời bừng tỉnh, trong lòng cười thầm Lăng Hàn ngây thơ, cái này không phải là ngươi "thuần khiết" liền đủ a. Như vậy cũng tốt, đến thời điểm đó, người liền xong, dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, nhẹ thì bị học viện khai trừ, nghiêm trọng, thậm chí Tam hoàng tử sẽ đích thân ra tay!

Đi chết đi, ngớ ngẩn.

Lăng Hàn ngang nhiên tiến lên, tất cả mọi người theo sau hắn, ngay cả Tam hoàng tử cũng không ngoại lệ, người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng Lăng Hàn thống suất nhiều người như vậy.

An Học Minh rất nhanh ý thức được, vội vã xông lên trước mặt Lăng Hàn, trợn mắt nhìn hắn.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, nói:


- Ngươi trừng cái gì chứ, con mắt có tật xấu sao? Còn nữa, ngươi một thứ dân nho nhỏ, sao dám đi ở trước mặt Tam hoàng tử, đây là muốn tạo phản sao?

Ta sát, tội danh thật là nghiêm trọng!

An Học Minh hơi có chút choáng váng. Hắn chỉ là không muốn để Lăng Hàn uy phong như vậy, sao đột nhiên bị chụp cái mũ như thế? Hắn lặng lẽ nhìn Tam hoàng tử một chút, chỉ thấy sắc mặt của đối phương có chút âm trầm, để hắn càng thêm choáng váng.

Hắn vội vàng nói:

- Vừa nãy không phải ngươi cũng đi ở phía trước sao?

- Phí lời, ta phải mang bọn ngươi đi chỗ ở của ta, không đi phía trước, chẳng lẽ đi phía sau, đầu óc của ngươi bị lừa đá sao?

Lăng Hàn không chút lưu tình trào phúng nói.

- Cái này…

Trên trán của An Học Minh chảy ra mồ hôi lạnh.

- Họ An, họ An ngươi có cái tâm gì, dám không tôn kính Tam hoàng tử, đây chính là đại nghịch bất đạo a!

Lăng Hàn thong thả nói, càng chó cắn áo rách.

- Ngươi không nên ngậm máu phun người!

An Học Minh không nghĩ tới cử chỉ vô tâm của mình, lại bị Lăng Hàn đào ra vấn đề lớn như vậy, vội lớn tiếng giải thích, sợ bị tóm lấy cái nhược điểm này.

- Được rồi, nếu Lăng Hàn để các ngươi tìm, các ngươi còn không mau tìm?

Tam hoàng tử mở miệng, vẻ mặt không kiên nhẫn.

- Vâng.

An Học Minh thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tam hoàng tử không có ý định tra cứu cử chỉ bất kính vừa nãy của hắn.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận