Thanh Bình Nhạc

Hành động theo cảm tình khiến kết quả hại ta sáng sớm ngày thứ hai bị phá rối giấc ngủ .

Người còn chưa lọt vào, bên ngoài thanh âm đã truyền đến .

“Ngươi cái này…” Một thanh âm xa lạ nũng nịu , thoạt nghe tức giận không nhẹ, bỗng nhiên biến thành lạnh buốt “Hanh, đều giờ nào rồi còn chưa dậy , đại hoàng tử cũng cần được dạy , Như Ý a, ngươi nói đúng không vậy .”

“Việc giáo dục của công tử không phải chúng ta … này những … những hạ nhân như chúng ta quản .” thanh âm Như Ý cũng lạnh lùng, “Công tử vẫn đều là theo gia dạy bảo , dao quý nhân nói công tử không có giáo dưỡng, chớ không phải là trách cứ gia…”

Đó là thanh âm trong trẻo của Như Ý.

“Ngươi im miệng!” thanh âm nũng nịu hổn hển, sắc nhọn lên, đến mức chói tai, “Đó là ngươi nói, ta cái gì cũng chưa nói !”

“Tỷ tỷ không nên chấp nhặt nha đầu này , ta cũng không tin chúng ta muốn vào mà có kẻ dám không cho vào !” Thanh âm cũng là nũng nịu, dẫn theo vài phần ngang ngược kiêu ngạo.

“Nô tỳ không dám, chỉ là gia nói, thời gian công tử ngủ không cho bất luận kẻ nào quấy rầy hắn, bằng không sẽ xử trí hạ nhân là chúng ta , nương nương sẽ không trách tội chúng ta chứ .”

“Ta chính là muốn vào !” thanh âm người thứ hai quát dẹp đường, “Ngươi tránh ra cho ta!”

Ta nghe được một trận tiếng bước chân gấp gáp từ bên này đi lại , sau đó một trận hương thơm lả lướt khó ngửi , hai nữ tử tướng mạo kiều mị hùng hổ vọt đến.

Như Ý bị đẩy qua một bên , sốt ruột nhìn hai nữ nhân, lại nhìn nhìn ta, giậm chân một cái , phi ngay ra ngoài .

Ta từ trên giường ngồi xuống, diện vô biểu tình nhìn vẻ mặt hai nữ nhân chẳng đáng để ta nghía đến một cái , tỉnh rồi , đầu óc cũng minh mẫn hơn . Ân . Hình như hai người này mới gặp hôm qua ở yến hội , có vẻ được phụ hoàng sủng ái nhất , đường tỷ muội hay biểu tỷ muội gì đó cùng nhau tiến cung đã được nửa năm , vẫn chưa có long thai a.

Ngày hôm nay hai người tựa hồ ăn mặc thiệt tỷ mỉ , đại khái bởi vì nơi này là tẩm cung phụ hoàng nha . Một người ăn mặc hoàng sắc, một người ăn mặc phấn hồng sắc, chất vải rất nhẹ nhu, vạt áo rất dài, ở phía sau còn thật tha thướt .

Vội tới đây ra đòn phủ đầu với ta sao ?

Bất quá, hoàng hậu sao có thể để các nàng tới một mình ? Hai người… Sợ là hình như chưa thấu trình độ quan tâm cùng sủng ái của phụ hoàng đối ta thì phải . Nếu như phụ hoàng đối ta không phải, như vậy ta có ra sao cũng không màng đến ; nếu phụ hoàng đối ta rất quan tâm, như vậy hai người mạo phạm ta sẽ chẳng có kết cục gì hay .


Nhất cử lưỡng tiện.

Thấy ta còn ngồi trên giường, nữ tử ăn mặc hoàng sam kéo một cách tay ta đi xuống , thoáng cái ném ta lên mặt đất . Cư nhiên dám động thủ như vậy , ta thoáng cái bị đẩy , thiệt đau !

“A ——!”

Thấy ta kêu đau , mấy người thị nữ bên cạnh định chạy lại giúp ta , lại bị nữ tử phấn hồng y phục quát “Thế nào! Các ngươi muốn tạo phản a! Chúng ta giáo huấn vãn bối cần các ngươi nhúng tay sao ? !”

Tất cả các thị nữ khó xử , thoáng cái không biết nên lại giúp hay là đứng nhìn .

Thấy thị nữ đứng tại chỗ , phấn y nữ tử rống, “Các ngươi toàn bộ lui ra cho ta!”

Thị nữ lăng ngốc .

“Các ngươi không nghe thấy chúng ta nói sao ? Sống đủ rồi sao!” Hoàng y rống.

Thị nữ lo lắng nhìn ta, sau đó lui ra.

Thất vọng! Làm cái gì a, cư nhiên có thể cho ta đám hạ nhân như vậy , phụ hoàng, sơ sẩy của ngươi thật lớn!

Thấy tất cả mọi người đi ra, hai nữ nhân tựa hồ rất yên tâm vì một hài tử như ta cũng không uy hiếp được các nàng , thậm chí còn gọi hạ nhân canh cửa , thứ nhất dẹp đi các hạ nhân khác của tẩm cung , thứ hai cũng hảo hảo trông chừng , hoàng thượng đến liền thông tri a .

Khi tất cả đều ra ngoài , ta vỗ vỗ y phục đứng lên —— kỳ thực cũng một chỉ là động tác phản xạ mà thôi .

“Hai vị tìm ta có chuyện gì?” Đau quá a , bị bầm tím rồi a , thân thể da thịt nộn nộn , nắm nhẹ đã hơi có chút hồng , huống hồ bị đẩy mạnh như thế .

Lòng ta cười thầm, các ngươi hai người thảm rồi . Phụ hoàng rất thích buổi tối ôm ta ngủ , đối thân thể tế nộn thịt thịt đáng yêu của ta coi như bảo bối , ta không cẩn thận ngã chút liền mất hứng . Hiện tại cư nhiên đám đánh ta tụ huyết , ta sẽ không thèm tính toán với các ngươi , nhưng cũng không dám chắc phụ hoàng ta không tính toán các ngươi nha .


“Hai người chúng ta đều là trưởng bối của người , nhìn thấy chúng ta sao còn không hành lễ ?” Hai người cằm đều ngâng lên rõ cao

[ Khứ : Muốn vả ]

“Không nhất thiết !” Ta bĩu môi …, không có hứng thú xem hai nữ nhân kiêu ngạo . Hai người đều ngốc như nhau, đại hoàng tử vị so đại quý nhân lớn hơn nhiều , đạo lý cơ bản như thế cũng không biết , ta còn chưa đòi các nàng hành lễ, cư nhiên các nàng dám đòi ta một cái lễ sao ?

Ngày hôm qua , buổi chiều Như Ý đối ta nói , ở chỗ này, thân phận hoàng tử cùng quý phi bình đẳng, thân phận thái tử cùng hoàng hậu bình đẳng.

“Ngươi ít đắc ý cho ta, hoàng thượng cũng không chỉ có một mình ngươi là nhi tử ” Hoàng y kêu, có loại cảm giác là lạ , hài tử…

“Ta biết a, ngày hôm qua ta còn thấy các ngươi nha .” Ta cười, “Các ngươi nếu tới ở đây để nói chuyện này, vậy cửa kia , các ngươi đi về được rồi .”

“Ngươi… Ngươi ít kiêu ngạo cho ta! Ngươi là một tiểu tử không danh không phận !”

Hoàng y hé ra khuôn mặt tức giận hồng hồng như cái mông của hầu tử ( aka khỉ đít đỏ =)) ) , bước vài bước đi tới trước mặt ta, vung tay lên tính cho ta một cái bạt tay , ta né tránh , thuận lợi đẩy nàng ta ngã chỏng vó .

“Nha ——!” Tiếng thét chói tai nũng nịu vang lên , thật thương cảm cho nữ nhân bị ngã xuống như thế, trang sức trên đầu nàng ta thiệt nặng , mất thăng bằng té xuống khiến đầu nàng ta rối loạn , tóc tai nhìn nom y như một mụ điên vậy .

Đáng tiếc ở đây chỉ có mình ta nhìn , mà ta cũng chưa từng có ý tứ muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân nha. Ha ha !

“Xem đi xem đi! Quăng ngã dễ như thế , ai bảo các ngươi mặc cho lắm y phục thướt tha , ngươi nói xem nha , là lỗi tại ai .” Ta mát mẻ nói

“A! Cái tiểu quỷ này !” Hai nữ nhân cùng nhau thét chói tai, sau đó dương nanh múa vuốt phác qua muốn bắt ta.

Choáng rồi ! Đều đã là hai người lớn , còn chơi cái trò “ diều hầu trảo gà con” a !


May là, hai nữ nhân mặc thành bộ dáng yểu điệu quá , vì thế hai người bắt ta nhưng ta vẫn nhẹ nhàng né được

Quả nhiên ngu ngốc, ngươi để hạ nhân ngoài cửa nhiều như vậy , kêu một ngươi đến bắt ta chẳng phải ta sẽ chạy không được sao ! Thực sự là ngốc a . Bất quá ngươi nghĩ không ra , ta cũng không cần phải nhắc nhở . Bất quá… Sớm muộn gì các nàng cũng nhớ ra , ta sẽ bị phiền phức lớn .

Né qua người , ta phi nước đại, mở cánh cửa ra , khi thị nữ cùng thái giám chưa kịp phản ứng , ta đã chạy ra ngoài . Ngày hôm qua đường đến ngự thư phòng ta vẫn nhớ rõ … Chỉ là không biết phụ hoàng có ở đó hay không . .. Đau quá .

Tạm thời không ai ngăn cản , ta rất là kỳ quái, đột nhiên nhớ tới hoàng y nữ tử kia , không phải đang đuổi theo ta chứ ? !

… Cũng không phải không có khả năng , bất quá ta hiện tại hẳn là nên tìm được phụ hoàng , hắn sao lại không phái một người bảo hộ ta a ! Như Ý cũng không biết đã chạy đi đâu .

Vẫn cho rằng phụ hoàng thực sự sẽ hảo hảo bảo hộ ta, vẫn cho rằng có thể tùy hứng, thế nhưng hiện tại… Lẽ nào chỉ là do ta quá mức tự tin sao , lẽ nào ta đã cảm nhận sai lầm , chẳng lẽ phải sống như trước kia sao , phải nhìn sắc mặt của người khác để tồn tại sao … Phụ hoàng, ngươi nói sủng ta chỉ là giả sao? Phụ hoàng, ngươi nói bảo hộ ta , không bị khi dễ là dối ta sao ? Phụ hoàng… Ngươi nhiều hài tử như vậy… Nhiều hài tử như vậy… Ta có đúng hay không chỉ là một người trong số đó ? Phụ hoàng… Ở một thế giới lạ lẫm , ta chỉ nhận thức ngươi… Chỉ nhận thức ngươi… Thầm nghĩ được ngươi sủng a… Phụ hoàng…

Đột nhiên, phía sau một đôi tay vươn ra , phi khoái ôm ta, ta bị kinh hách , toàn thân run lên , bị bắt được?

“Tiếu nhi!” Ta ngẩng đầu, ánh mắt phụ hoàng lo lắng “Làm sao vậy? Sao lại mặc như thế , ra ngoài chạy loạn ?”

“Phụ hoàng?” Ta ôm lấy hắn “Phụ hoàng… Ngươi có phải hay không chỉ đau mình ta ?”

“Tiếu nhi… Phụ hoàng đương nhiên chỉ thương ngươi thôi .” Phụ hoàng đặt tay lên má ta , nhẹ nhàng lau đi lệ ngân ( nước mắt ) cho ta, ta mới biết được ta đã nước mắt đầy mặt .

“Phụ hoàng còn nhi tử khác ni ? Phụ hoàng có phải cũng đau các hài tử khác như Tiếu nhi ?” Ta cần bảo chứng, ta cần một người bảo chứng cho ta yên tâm .

“Sẽ không.” Phụ hoàng chỉnh lại quần áo cho , rồi cần thận kéo ta lên “Phụ hoàng chỉ đau mình Tiếu nhi , Tiếu nhi là tối đặc biệt .”

“Chỉ có Tiếu nhi là tối đặc biệt sao?” Ta nhìn chằm chằm phụ hoàng.

“Chỉ có Tiếu nhi một người, phụ hoàng sẽ chỉ đau mình Tiếu nhi ” Đôi mắt phụ hoàng rất sâu , chăm chú thật sâu nhìn ta .

Phụ hoàng nói rồi ở trên môi ta hôn một cái , ta cổ ôm phụ hoàng , nở nụ cười.

“Như Ý tìm ta nói Dao quý nhân cùng Ngọc quý nhân tìm ngươi gây phiền phức, các nàng khi dễ ngươi đúng không ?”

Nguyên lai Như Ý tìm phụ hoàng a! Ta hài lòng địa nheo lại con mắt, Như Ý không phải chạy, là giúp ta ni.


Phụ hoàng nói, còn ta trả lời, chưa nói xong , thì bên kia đã có tiếng la lối .

“Bên này, xem bên này, có người thấy hắn ở bên này !”

“Tử tiểu quỷ! Bắt được hắn nhất định sẽ cho hắn chết !”

“Hừ , tiểu quỷ này phái giáo dưỡng cẩn thận …”

” trảo cho ta! Bắt được trọng thưởng!”

Thấy hoa mắt, đám ngươi vừa rồi còn ở rất xa , hiện tại cư nhiên thoáng cái đã đến trước mặt !

Lẽ nào đây là…

Kinh công trong truyền thuyết ?

Phụ hoàng có võ công? !

“Bắt được sẽ có phần thưởng a ?” Lần kia cái uy áp như ở loan giá lại phát ra , tuy rằng biết phụ hoàng không phải nhằm vào ta, nhưng cái khí thế này , ta cũng khẩn trương nắm lấy y phục của hắn .

Đại khái nhận thấy được ta khẩn trương, phụ hoàng ôm ta , tay đặt trên lưng ta nhẹ nhàng vỗ về , nhượng ta dần dần trầm tĩnh lại.

“Đương nhiên… Hoàng thượng ~~~ ”

“Nô tì kiến quá hoàng thượng ~~~ ”

Bất quá nhìn lại phụ hoàng , ta thấy hẳn là các nàng đang sợ nha , sắc mặt nhất thời cũng mềm mại đi vài phần .

“Trong hoàng cung nháo lớn như thế , còn thể thống gì!” thanh âm lãnh liệt ở sau lưng vang lên, ta quay đầu, cư nhiên là Lang Nguyệt công công

… Thiên a , ai nói cho ta biết hắn đến lúc nào a ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận