Thanh Xuân Khi Trái Tim Rung Động

Hạ Ngọc sầm mặt lại đi nhanh ra ngoài, nhưng có lẽ do đi quá nhanh mà cô bất cẩn va chân vào chiếc xô nước ngâm cọ bên cạnh. Nước trong xô sánh ra ngoài nhưng Hạ Ngọc không có tâm trạng để dọn dẹp. Cô dường như chẳng muốn nán lại thêm bất cứ một giây nào ở đây nữa. Căn phòng này có cô, thế nhưng…không chỉ có một mình cô!

Hạ Ngọc cầm lấy áo khoác để trên giường của anh, mặc nhanh vào rồi đi ra ngoài mà không ngoảnh đầu lại, tựa như chỉ cần do dự một chút thôi là cô sẽ bị những bàn tay vô hình trong đó kéo ngược cô trở lại và chôn vùi cô vào trong mớ cảm xúc hỗn độn kia vậy.

“Dì ơi con đi đây ạ!” - Xuống nhà không thấy gì giúp việc đâu, Hạ Ngọc bèn lớn tiếng nói rồi rời đi luôn.

Dì giúp việc nghe thấy tiếng thì bèn từ trong phòng bếp đi ra, thế nhưng còn chưa kịp tiễn cô thì đã nghe tiếng đóng cửa rồi chẳng thấy bóng dáng người nào cả. Dì hơi khó hiểu lẩm bẩm.

“Sao mà con bé đi vội quá.”

Hạ Ngọc chạy về nhà, chạy thẳng vào trong phòng chui vào chăn mà nằm. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là chuông điện thoại mà cô đặt riêng cho Lục Duy Tùng.

“Alo?” - Hạ Ngọc bắt máy.

[Cậu sắp đến chưa? Mình ra đón cậu.]

Nghe được giọng nói của anh, khoé mắt Hạ Ngọc bỗng dưng cay cay, không lâu sau thì một giọt nước mắt lăn dài theo gò má cô rồi biến mất trong gối. Cô sụt sịt mũi nói.

“Duy Tùng à, có lẽ mình không tới được rồi. Tự nhiên bụng mình đau quá, xin lỗi cậu.”

Đầu dây bên kia nhanh chóng nghe thấy giọng nói lo lắng của Lục Duy Tùng.

[Cậu có sao không? Bị đau như thế nào vậy? Hôm nay còn chưa tới ngày chu kỳ của cậu mà.]

Còn chưa đợi cô kịp trả lời Lục Duy Tùng đã lại nói tiếp.

[Cậu ở nhà đi, mình về với cậu.]

Ngay sau đó cô nghe vang vảng có người hét lên với Lục Duy Tùng.

[Này! Lục Duy Tùng! Cậu đi đâu vậy?]

[Đang dở trận mà! Lục Duy Tùng, đi đâu vậy!]

[Lục Duy Tùng…]

Âm thanh ngày một nhỏ dần sau đó thì không còn nghe thấy nữa.

Hạ Ngọc hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng.

“Cậu không cần về đâu, một lát còn công bố kết quả mà!”

Bước chân của Lục Duy Tùng vẫn không dừng lại.

[Kết quả đã quyết rồi, mình có mặt hay không cũng đâu có quan trọng.]


Hạ Ngọc gần như đã mất hết kiên nhẫn, cô cố gắng dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình để nói.

“Cậu đừng về. Mình chỉ là khó tiêu thôi, mình uống thuốc rồi, mình muốn nghỉ một lát.”

Lúc này dường như Lục Duy Tùng mới nghe ra chút khác thường trong lời nói của cô, anh thở dài một câu rồi nói.

[Được, mình không về nữa. Cậu nghỉ đi, ngủ một giấc và đừng suy nghĩ gì cả.]

Hạ Ngọc không tiếp lời anh, trực tiếp cúp máy luôn. Cả buổi chiều hôm đó Hạ Ngọc cứ nằm trong chăn suy nghĩ vẩn vơ tới khi mệt rồi thì ngủ một mạch tới tối, mãi tới khi dì Triệu lên gọi cô xuống ăn cơm cô mới xuống nhà.

Tâm trạng của Hạ Ngọc bên này không tốt thì tâm trạng của Lục Duy Tùng cũng chẳng khấm khá hơn là bao.

Từ sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Ngọc xong thì anh cứ ngồi yên mãi một chỗ ngẩn người nhìn điện thoại.

Vu Minh Đức thấy vậy bèn tiến lại hỏi.

“Sao vậy? Làm gì mà cứ ngẩn người mãi thế.”

Lục Duy Tùng rời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu nhìn Vu Minh Đức, anh không nói gì mà chỉ chán nản lắc đầu.

Nhìn sắc mặt Lục Duy Tùng như vậy Vu Minh Đức cũng phần nào đoán ra được chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan tới Hạ Ngọc. Thế là anh lại hỏi.

“Cậu với Hạ Ngọc có gì bất hoà à?”

“Không chắc nữa. Vừa rồi nói chuyện điện thoại có vẻ như tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.”

Vu Minh Đức nghe vậy bèn nói.

“Thế sao cậu không trở về xem sao, ngồi ngẩn ở đây thì có tác dụng gì? Dù sao thì kết quả cũng quyết rồi, cậu có mặt hay không cũng có sao đâu.”

Lục Duy Tùng tùy ý duỗi đôi chân dài của mình ra, thở dài đáp.

“Biết là như vậy nhưng cậu ấy không cho mình tới. Có vẻ như cậu ấy cần thời gian để ổn định lại tâm trạng. Chỉ mong…cậu ấy đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Vu Minh Đức không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nói.

“Một lát nhờ Khả Vân hay Diễm Diễm hỏi thử xem. Cứ để chuyện này kéo dài mãi cũng không tốt đâu.”

Lục Duy Tùng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu rồi lại lẳng lặng ngồi đó mà không tham gia chơi bóng cùng mọi người.

Đến tầm 14 giờ 30 thì mấy người Dạ Khả Vân và Trương Diễm Diễm mới đến, Lục Duy Tùng vừa thấy hai người họ thì bèn bước nhanh tới.

“Diễm Diễm, Khả Vân!”

Trương Diễm Diễm và Dạ Khả Vân đứng lại đợi anh đi tới, Lục Duy Tùng cũng sải bước nhanh tới. Đợi khi anh bước tới, Dạ Khả Vân mới lên tiếng hỏi.


“Sao vậy?”

“Hạ Ngọc không đến cùng các cậu à?” - Anh hỏi.

Dạ Khả Vân có chút mịt mờ.

“Cậu ấy không đến cùng cậu à? Bình thường hai cậu vẫn đi cùng nhau nên bọn mình không hỏi cậu ấy.”

“Hôm nay mình đến sớm, chắc cậu ấy còn ngủ nên không gọi cậu ấy.” - Lục Duy Tùng nói.

“Vậy để mình nhắn lại cho cậu ấy xem.” - Dạ Khả Vân nói xong thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Ngọc.

Có điều đợi rất lâu, rất lâu vẫn không nhận được tin nhắn phản hồi của Hạ Ngọc, Dạ Khả Vân cũng chỉ có thể nói qua qua với Lục Duy Tùng.

“Chắc cậu ấy ngủ quên rồi. Bình thường cậu ấy mà thức là rep ngay.”

Bỗng lúc này có một giọng nói vang lên từ phía sau gọi Dạ Khả Vân.

“Khả Vân!”

Người gọi đứng hơi xa lên Dạ Khả Vân nhất thời vẫn chưa thể xác định người đó là ai, cô quay đầu nói với Lục Duy Tùng một tiếng rồi rời đi.

“Mình đi trước nhé!”

Người nọ chạy đến trước mặt Dạ Khả Vân, trước khi đưa tay ra với cô còn cẩn thận lau bàn tay vào áo của mình rồi mới đưa tới trước mặt cô.

“Dạ Khả Vân, rất vui được gặp cậu, mình là Dương Mộc.”

Dạ Khả Vân lịch sử đưa tay ra bắt tay anh.

“Chào cậu, mình là Dạ Khả Vân.”

Dương Mộc đứng trước mặt cô, ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, hồi lâu cũng không biết nói gì.

Dạ Khả Vân nhìn bộ dáng có chút ngốc nghếch này của người trước mặt thì không khỏi phì cười. Rõ ràng qua tin nhắn anh là người nói rất háo hức được gặp cô, thế mà gặp cô rồi lại đứng chết trân ở đó mãi không nói lên lời.

“Còn 30 phút nữa mới tới giờ tổ chức. Cậu có muốn xuống căng tin trường mình tham quan một chút không?” - Dạ Khả Vân chủ động lên tiếng trước, phá vỡ tình huống lúng túng này.

Dương Mộc gật đầu lia lịa đáp.

“Được, được.”


Dạ Khả Vân rời đi thì Mục Hạo Nhiên cũng đi tới tìm Trương Diễm Diễm sau đó cả hai cùng nhau đi dạo đây đó.

Lục Duy Tùng lúc này đã không còn ở trong nhà thể chất nữa mà anh đã đi ra ngoài cổng trường để lấy giày thể thao mà Tần quản gia đưa tới. Lúc anh đi vào thì gặp ngay Hàn Bích Hường, cô ta thấy anh liền chạy nhanh tới bắt chuyện.

“Duy Tùng à! Cậu đi một mình thôi à?”

Lục Duy Tùng nhìn qua cô ta, không nói gì mà chỉ gật đầu một tiếng.

Đi được một đoạn, Hàn Bích Hường lại tiếp tục tìm chuyện để nói với anh. Cô ta nhìn ngó dáo dác xung quanh rồi hỏi.

“Duy Tùng ơi, hôm nay Hạ Ngọc không đi cùng cậu à?”

Lục Duy Tùng lúc này mới đáp lại.

“Cậu ấy không khoẻ nên không có tới.”

Hàn Bích Hường “ồ” một tiếng rồi lại tiếp tục chuyện để nói với Lục Duy Tùng. Suốt dọc đường đi cô ta cứ lải nhải không ngớt khiến cho anh có hơi khó chịu. Thế nhưng vì nể mặt cô ta là bạn thuở nhỏ của mình nên anh vẫn ậm ờ đáp lại cho có, hàng chân mày cau lại tỏ rõ vẻ không vui.

Vào đến nhà thể chất, Lục Duy Tùng tìm một ghế trống rồi ngồi xuống, chiếc điện thoại cầm trên tay cũng bị anh bỏ qua một bên để cúi người đeo giày. Hàn Bích Hường thấy anh bỏ điện thoại qua một bên liền đưa tay, không nói không rằng mà cầm lấy.

Lục Duy Tùng theo bản năng lạnh mặt đưa tay định giật lại thì Hàn Bích Hường đã đem điện thoại của anh giấu ra sau lưng. Cô ta õng ẹo nói.

“Sao mà cậu phản ứng thái quá vậy! Mình cũng đã làm gì đâu, chỉ là muốn kết bạn Wechat với cậu thôi mà!”

Lục Duy Tùng cúi đầu thở dài, anh đưa tay gãi gãi mi tâm của mình rồi nặng nề ngồi trở lại ghế, giọng nói anh không nóng không lạnh đáp.

“Mình thấy Hạ Hạ nói không sai đâu. Mặc dù cậu sống ở bên Anh Quốc từ nhỏ nhưng ít nhiều gì cũng là người gốc Hoa. Cậu đừng có hành động một cách tự tiện như vậy nữa.”

Đôi mắt Hàn Bích Hường ngấn nước, giọng nói cô ta run run như không dám tin mà hỏi vặn lại anh.

“Cậu đang trách mình à?! Ít nhiều gì nó cũng là thói quen của mình rồi, muốn thay đổi cũng phải cần thời gian chứ, đâu phải muốn thay đổi là thay đổi được ngay đâu.”

Lục Duy Tùng cúi người đeo nốt cho xong đôi giày rồi nói.

“Hi vọng là cậu có suy nghĩ thay đổi.” - Dứt câu, anh chìa tay ra với cô ta, không nhìn cô ta mà nói.

“Giờ thì đưa điện thoại cho mình đi.”

Hàn Bích Hường thấy sắc mặt của Lục Duy Tùng hình như đang ngày một mất kiên nhẫn, biết bản thân không thể tiếp tục diễn vai diễn này nữa cô ta mới không tình nguyện lắm mà đặt lại điện thoại vào tay anh.

“Bỏ đi! Cậu chẳng có tí kiên nhẫn nào với mình cả! Rõ ràng ngày bé là cậu cứ bám lấy mình suốt, bây giờ lại xa lánh mình!” - Hàn Bích Hường khoanh tay trước ngực, ngoảnh phắt đầu qua một hướng khác ra vẻ giận dỗi.

Nhất thời động tác của Lục Duy Tùng vì câu nói này của cô ta mà thoáng khựng lại. Anh mở Wechat rồi đưa mã quét của mình cho cô ta.

“Cậu tự kết bạn đi.”

Đôi mắt Hàn Bích Hường sáng lên, đưa tay định cầm lấy điện thoại của anh thì anh chỉ nhẹ tay tránh đi, không mặn không nhạt nói.

“Cậu quét.”

Hàn Bích Hường bĩu môi, quét mã Wechat của anh rồi gửi lời mời kết bạn cho anh.

Xong xuôi, Lục Duy Tùng cất điện thoại đi rồi ra đứng xếp hàng với các thành viên trong đội, chờ đợi phần công bố kết quả của hội đồng huấn luyện viên.


Sau nhiều ngày thảo luận, danh sách cuối cùng cũng đã được chốt ra những cái tên biểu hiện vô cùng xuất sắc ở trận đấu trước.

Về phía trung học Hoa Hạ thì có bốn cái tên là Lục Duy Tùng, Vu Minh Đức, Mục Hạo Nhiên và Mặc Chấn Phong. Đúng ra ban đầu bọn họ còn dự định thêm cả Kiều Duy Bảo vào trong danh sách. Thế nhưng trong trận đấu trước, sau khi kết thúc trận đấu bước chân của Kiều Duy Bảo có chút bất ổn. Vừa rồi lúc đang nói chuyện với giáo viên của trường thì được hay Kiều Duy Bảo đang bị chấn thương đầu gối và đang tiếp nhận điều trị từ bác sĩ. Trong thời gian ngắn sẽ không thể hồi phục lại được nên rất lấy làm tiếc.

Còn về phía trung học Hàn Kinh mặc dù bọn họ biểu hiện không tồi nhưng cũng chỉ có hai cái tên được chọn là Nam Thần Hy và người còn lại là số 15 - Dương Mộc.

Sau khi công bố, nhận tiền thưởng và thẻ ra vào khu huấn luyện xong thì mọi người cũng giải tán.

Lục Duy Tùng đi lấy đồ rồi ra về luôn. Trên đường đi anh còn gọi điện về cho Hạ Ngọc, mãi đến khi tiếng chuông gần hết thì đầu dây bên kia mới bắt máy.

“Hạ Hạ?” - Lục Duy Tùng lên tiếng trước.

Qua hồi lâu đầu dây bên kia mới vang lên tiếng ngái ngủ đáp lời.

[Hửm?]

Vừa nghe Lục Duy Tùng đã biết cô nàng này còn đang ngủ. Anh vốn muốn hỏi cô đã đỡ hơn chưa nhưng hỏi đến ba bốn lần mà chỉ đổi lại được tiếng hít thở đều đều của cô. Biết chắc cô đã chìm vào giấc ngủ rồi nên Lục Duy Tùng cũng chủ động cúp máy trước sau đó ghé vào siêu thị gần trường mua ít đồ ăn mà Hạ Ngọc thích và cả men tiêu hoá. Về đến nhà Hạ Ngọc thì anh đem nó gửi cho dì Triệu rồi mới về nhà mình.

Vừa vào nhà anh đã nghe dì giúp việc đi từ trong bếp ra hỏi.

“Duy Tùng về rồi đấy à! Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

Lục Duy Tùng vừa thay dép đi trong nhà vừa đáp.

“Mọi chuyện thuận lợi lắm ạ.”

Dì giúp việc thấy Lục Duy Tùng xách túi giày trên tay bèn thắc mắc hỏi.

“Phải rồi, không phải cô bé Hạ Ngọc nhà đối diện đến lấy giày cho cháu rồi sao? Sao lão Tần lại đem cho cháu đôi nữa vậy?”

Lục Duy Tùng nghe vậy cũng giải thích đại khái cho dì giúp việc nghe.

“Hạ Hạ bị đau bụng nên không tới được vậy nên cháu mới gọi chú Tần.”

“À, ra vậy, chẳng trách lúc về dì thấy con bé đi vội như vậy, thì ra là trong người không khoẻ.” - Dì giúp việc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi tiếp tục đi làm việc của mình.

Còn Lục Duy Tùng sau khi nghe nói Hạ Ngọc rời đi rất nhanh liền đi lên phòng mình. Lúc anh mở cửa phòng ra thấy mọi thứ rất bình thường, đến cả phòng giày cũng chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ có cánh cửa phòng tranh vẽ là hơi để hé, dường như có người rời đi rất vội vàng nên cửa mới không được đóng chặt.

Cánh cửa phòng của Lục Duy Tùng khác so với những cánh cửa khác ở chỗ là nó có khả năng hấp thụ lực cản của gió. Nếu cửa bị đóng mạnh thì nó sẽ hấp thụ lực cản của gió để đóng lại từ từ mà không tạo ra tiếng ồn lớn. Khuyết điểm là cửa sẽ không thể đóng lại hoàn toàn mà sẽ luôn trong tình trạng khép hờ như vậy cho đến khi có người từ từ đóng chặt cửa lại.

Vậy nên, vừa rồi khi Hạ Ngọc vội vàng rời đi đã không đóng chặt cánh cửa lại dẫn đến việc nó vẫn luôn bị khép hờ ở đó. Lục Duy Tùng muốn không thấy cũng không được. Anh đẩy cửa bước vào, trên sàn có vết nước đổ ra thì mặt không biến sắc, ra ngoài lấy cây lau nhà rồi vào lau dọn đi chỗ nước đó.

Anh biết cô đã nhìn thấy gì rồi. Thế nhưng… Lục Duy Tùng ngoảnh đầu lại nhìn mấy bức tranh phía sau là ngày 1/ 12 có nội dung.

[Mình cả nghĩ quá rồi. Cứ tưởng bất kỳ một cảm giác tim đập nhanh nào cũng đều là rung động. Giờ ngẫm lại mới thấy, mình đối với cậu ấy ngoại trừ cảm giác kích động ra thì cũng chẳng còn gì khác. Kích động vì không ngờ lâu như vậy, đã nhiều năm như thế mà vẫn còn có thể gặp lại cậu ấy.]

Ngày 4/12.

[Hạ Hạ nói hè này sẽ đưa mình về Việt Nam chơi, thật háo hức quá đi mất!! Không biết quê hương thứ hai của cô ấy sẽ như thế nào nhỉ? Quan trọng là còn được đi cùng Hạ Hạ nữa >.<]

Lục Duy Tùng đứng trước bức tranh nhật ký ngày 30/11, sắc mặt thâm trầm, cảm giác bản thân có trăm miệng cũng khó mà giải thích được mọi chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận