Nhóm Dịch: 1 0 2
Mạnh Uyển hoảng sợ, cô ta dùng sức siết chặt bàn tay mới không đứng bật dậy.
Nhưng dù vậy, cô ta vẫn nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh.
"Cô ấy cũng tên là Mạnh Thư Uyển à, trùng tên với Mạnh Thư Uyển lớp mình.
"
"Nhưng hình như cô ấy hợp với cái tên này hơn, trông rất có khí chất của người học thức.
"
Mạnh Uyển cắn chặt môi, trong lòng độc ác chửi rủa: Tôi mới là Mạnh Thư Uyển, chỉ có tôi mới tên là Mạnh Thư Uyển, con tiện nhân kia căn bản không xứng được gọi cái tên này!
Nhưng rất nhanh, Mạnh Uyển cảm thấy như mình bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ, ánh mắt chuyển động nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của cô gái.
Cô gái mấp máy môi.
Bắt được rồi.
Con chuột nhắt.
…
Mạnh Uyển luôn cảm thấy bất an, cô ta luôn cảm giác như sau lưng có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình, đầy hận thù, tức giận, như thể người phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, kéo cô ta vào vực thẳm trước sự chứng kiến của mọi người!
Cô ta không thể kìm lòng mà quay lại, nhưng mỗi lần quay đầu chỉ thấy khuôn mặt chăm chú nghe giảng của thiếu nữ, thiếu nữ không nhìn cô ta, điều này khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô ta quay đầu lại, ánh mắt đó lại như một vết thương hở bám chặt vào cô ta, dù cô ta có cố tỏ ra bình tĩnh thế nào cũng không thể phớt lờ.
Một lần, hai lần!
Cô ta không nhớ mình đã quay đầu lại bao nhiêu lần.
Nhưng hành động này của cô ta lại rơi vào mắt người khác, trở thành biểu hiện không tập trung nghe giảng.
Người bên cạnh rất không hài lòng, cau mày, thầm nghĩ: Ngồi trong giảng đường của Đại học Thanh Hoa là cơ hội mà bao người mơ ước, vậy mà cô ta lại không biết trân trọng, không biết làm sao mà thi đỗ vào Thanh Hoa.
Tất nhiên Mạnh Uyển nhận ra ánh mắt chỉ trích của bạn học bên cạnh, lúc này cô ta đang căng thẳng tột độ vì Mạnh Thư Uyển, toàn tâm toàn ý cảnh giác, sợ Mạnh Thư Uyển bất ngờ tấn công.
Cô ta cứ thấp thỏm lo âu như vậy cả tiết học, khi nghe tiếng chuông tan học, cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của giáo sư, cả người cô ta đột ngột cứng đờ.
Giáo sư nhìn nữ sinh vẻ mặt bối rối, chậm rãi nói câu cuối cùng của tiết học: "Hôm nay, các em có thể ngồi ở đây, không phải lo lắng về việc đạn bay vào từ cửa sổ, cũng không sợ ngày mai đất dưới chân không còn nữa, phải biết ơn những người đã gánh vác trên vai chúng ta, đổ máu đổ mồ hôi, càng phải biết ơn những người thức khuya miệt mài, trong cảnh nghèo khó vẫn không quên lý tưởng ban đầu.
"
Lời nói ôn hòa của giáo sư già như tiếng chuông cảnh tỉnh, thời chiến tranh loạn lạc, dân chúng lầm than, sống chết chỉ trong chớp mắt, việc học là điều xa xỉ cũng là niềm hy vọng, giờ đây họ được ngồi trong lớp học khang trang sạch sẽ, đã là điều hạnh phúc nhất, họ không có lý do gì để không trân trọng cơ hội khó có này.