Thập Niên 80 Quân Tẩu Bận Trồng Rau Trên Cao Nguyên Tuyết


Tiền Đa Đa thoáng nhìn người phụ nữ ở đầu tường, đối phương khoảng hai bảy hai tám tuổi, vẻ mặt sắc sảo khôn lỏi.

Cô ta là con dâu nhà bác cả của La Thịnh Dũng, lấy chồng mười năm mà vẫn chưa có con, thường xuyên bị bác gái cả mắng là gà mái không biết đẻ trứng.

Gia đình mình thì gà bay chó sủa vậy mà còn thường xuyên đi châm ngòi thổi gió với bà La, nói rằng nhà cô có nhiều tiền cũng vô ích, chỉ sinh được một bé gái vô dụng, cho dù cô ta còn chưa có con nhưng vẫn không ngăn được việc thích phán xét rồi chĩa mũi vào chuyện của người khác.

Nhìn vẻ mặt hiện tại đầy hớn hở của cô ta là biết ngay.

“Ai bảo bà ấy cứ nói mấy lời khó nghe!” Tiền Đa Đa chán ghét nói.

“Ai nói chuyện khó nghe? Rõ ràng là hàng lỗ vốn nhà cô bị động kinh! Vậy mà còn không cho tôi nói à?”
“Trời ơi, nhà họ La chúng tôi đã tạo nghiệt gì thế này! Sinh một đứa con gái bị động kinh, con trai tôi là một quan quân tốt như vậy, thế mà không có được đứa con lo hương khói!” Bà La khịt mũi mắng.

“Ồ! Con bé Tiểu Nhã bị động kinh à?” Mấy thôn dân bắt đầu bàn tàn về chuyện này.


“Khó trách hôm qua nó bị sùi bọt mép, hoá ra là động kinh? Đáng tiếc!”
“Trong làng chúng ta không có ai mắc bệnh động kinh cả.

Sao con bé này lại bị thế?”
“Chẳng lẽ là do vợ Thịnh Dũng không biết kiêng kỵ, lúc mang thai mà còn ăn thịt dê với thịt heo mẹ hả, mấy thứ này có thai mà ăn phải sẽ gây ra bệnh động kinh đấy.


Thời này vốn mê tín, cho rằng lúc mang thai mà ăn thịt dê cùng thịt heo mẹ sẽ bị động kinh.

Mấy thôn dân nhìn Tiền Đa Đa bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể cô là sinh vật lạ ngoài hành tinh.

“Bà La, đừng có ở đó nói lung tung, cháu ngoại của tôi chỉ bị cảm thôi, bà nói nhảm đặt điều vậy làm gì!” Tiền Lão Ngũ tức giận tới nỗi không thèm gọi đối phương là thím thông gia.

“Tiền Lão Ngũ, cậu đi mà hỏi mọi người một chút xem, có ai bị cảm mà sùi bọt mép không? Bộ cậu tưởng mọi người ngơ lắm hả, cái gì cũng không biết, đến cả bệnh động kinh còn không nhận ra ư?”

Bà La hừ lạnh rồi khịt mũi, tay liên tục cọ vào mũi giày.

“Bang, bang, bang!” Tiền Đa Đa nhìn bà ta với vẻ giễu cợt rồi vỗ tay.

“Ác thật đấy, bà già, bà đi khắp nơi rêu rao là Tiểu Nhã của tôi bị động kinh thì có lợi gì cho bà hả? Đừng quên là bà còn có một đứa con trai chưa lấy vợ nữa đó!”
“A!” Bà La như bị ai bóp cổ, nhất thời không nói nên lời, trong mắt chứa đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Tiền Đa Đa.

“Nói cho đã xong rồi vạ miệng, giờ bà hố cháu gái ruột nhà mình rồi xem có ai muốn gả cho con trai bà nữa không!” Tiền Đa Đa nhìn bà ta với vẻ chán ghét.

“Đồ đàn bà thúi nhà cô, sinh ra nghiệp chướng hại cả nhà họ La, giờ còn muốn hại con trai út của tôi không lấy vợ được, tôi phải liều mạng với cô!”
Bà La gầm lên, từ mặt đất đứng dậy rồi lao về phía Tiền Đa Đa.

“Bà La, bà thử động vào người em gái tôi xem!” Tiền Lão Ngũ đứng ở trước mặt Tiền Đa Đa che chở cho cô, sau đó nắm lấy cổ tay của bà ta.

“Ngu xuẩn! Đúng là ngu không ai bằng!” Tiền Đa Đa cười nhạt.

“Ai da! Vợ Thịnh Dũng à, tôi nói chứ, tại sao con gái cô lại bị động kinh?"

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận