Đối với lời dạy của bậc tiền bối đi trước, Long Tiêu cẩn thận tiếp thu từng lời. Nhưng trong quá trình đọc, hắn vẫn khó tránh khỏi phiền muộn.
"Tiền bối, đọc theo cách của ngài tuy rằng nhanh nhưng ta không tiếp thu được điều sách nói."
Tầm mắt lướt qua ý chính, sau đó chuyển đi, lật sang trang tiếp theo đọc. Nhanh thì nhanh thật, nhưng hành động này có khác gì cưỡi ngựa xem hoa chứ? Còn chưa nhận dạng được màu sắc hoa lá đã phải quay đầu đi.
Đọc sách không phải cần nghiền ngẫm từng từ từng chữ sao? Người ta có câu đọc vạn cuốn sách không bằng đọc kỹ một cuốn sách.
"Đọc sách có nhiều kiểu." Giống như nhìn thấu những gì Long Tiêu đang nghĩ, Trương lão thản nhiên đáp. "Cách ta vừa nói cho ngươi để dùng cho những đại đa loại sách, đó là cách đọc nhanh. Riêng với sách hay thì ngươi cần suy ngẫm từng từ."
"Cách nào cũng cần dùng đến đầu óc. Không phải ngươi không tiếp thu được gì, mà là ngươi chưa quen, cũng như chưa suy nghĩ về những điều học được. Đọc xong mỗi đề mục lớn ngươi cần dừng lại suy ngẫm xem bản thân đã học được gì, nếu cảm thấy đầu óc trống rỗng thì ngươi nên lật lại mà đọc."
Long Tiêu gật đầu, quay lại đọc tiếp.
Quả nhiên, lời nói của Trương lão không sai. Khi hắn tập trung đầu đọc, đọc xong cẩn thận ngẫm lại, không những ghi nhớ những điều đã học lâu hơn mà tốc độ cũng nhanh đáng kể.
Luyện Khí, việc quan trọng nhất là nắm giữ cường độ Nguyên lực, lúc nào cần mạnh, lúc nào cần yếu. Nếu không nắm giữ được Nguyên lực, vậy coi như ngươi không có duyên với chức nghiệp Luyện Khí Sư.
Muốn nắm giữ Nguyên lực, tất phải cảm nhận rõ ràng Nguyên lực của bản thân mình. Hiểu bản thân mình sâu sắc, thấu hiểu hoàn toàn Nguyên lực mình đang nắm giữ, tất sẽ nắm giữ được Nguyên lực.
Long Tiêu đọc đến đây, gập sách lại, đôi mắt sáng bừng.
Cuối cùng đã hái được trái ngọt đầu tiên cho việc chăm chỉ đọc sách. Thử hỏi nếu không tiếp xúc với số tri thức này trước, để hắn tự mày mò ra cách cảm nhận Nguyên lực thì phải đến ngày tháng nào?
"Ngươi tìm được thứ cần tìm rồi à?"
Giọng Trương lão vang lên từ tầng dưới. Long Tiêu cúi đầu nhìn, phát hiện Trương lão đã chuyển chiếc ghế dài của mình từ ngoài vào Thư Các. Một tay lão nâng chén trà, một tay giữ quyển sách cổ kính của Linh Thánh Mễ Phương.
"Xuống đây."
Giọng Trương lão tiếp tục vang lên. Mặc dù độ mở miệng nhỏ nhưng nhờ Nguyên lực khuếch tán, âm thanh vẫn vang đến chỗ Long Tiêu.
Long Tiêu đáp một tiếng, cất sách lại vị trí cũ rồi bước xuống. Lúc này hắn mới để ý Thư Các đã thắp đèn từ bao giờ, mà trời bên ngoài cũng đang dần dần chuyển tối.
Khi Long Tiêu tới đây là gần trưa, không ngờ hắn đã mất gần một ngày trong Thư Các. Bù lại, hắn đã học được nhiều thứ từ Trương lão.
Long Tiêu xuống tầng, cẩn thận đứng trước mặt Trương lão.
"Hôm nay ngươi học được những thứ gì?"
"Hả?" Long Tiêu chưa kịp hiểu ra, kinh ngạc hỏi lại.
"Nói lại một lượt đi. Ta muốn kiểm tra xem hôm nay ngươi đọc sách có thu vào được cái gì không, tránh lại uổng phí nhiệt tình của lão đây."
Long Tiêu trừng mắt, ngây ngốc vài giây mới định hình được Trương lão đang có ý muốn giúp mình.
Đọc sách là một chuyện, sau khi đọc xong còn bao nhiêu chữ đọng lại trong đầu lại là chuyện khác.
Hành động của Trương lão, nhìn bề ngoài là kiểm tra những gì hắn đọc được trong sách, nhưng nếu hắn nói sai, chẳng lẽ bậc trí giả như lão lại mặc kệ?
Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường. Đi vạn dặm đường không bằng gặp được vạn người.
Gặp được vạn người, không bằng được một người thầy đi trước chỉ điểm.
Long Tiêu gắng nhịn sự hưng phấn trong giọng nói của mình, điềm tĩnh nói lại những gì hôm nay hắn đã thu được. Ánh mắt trước sau vẫn lấp lánh nhìn Trương lão, trong mắt là hào hứng, khát khao.
Nói về các cấp phân chia Nguyên lực mà hắn đọc được. Vì hào hứng nên cũng chợt nhớ ra có vài vùng đặc thù ít người, tuy cũng phân chia cấp bậc thứ hạng y như phần đa Chân Nguyên giới, nhưng lại có chút tinh tế khác biệt.
Nói về cách cảm nhận Nguyên lực theo phương thức của Luyện Khí sư, hướng để đào sâu và hiểu rõ hệ Nguyên lực của bản thân.
Cả quá trình Trương lão gật gù, ngẫu nhiên sẽ đính chính lại tin tức và chỉ điểm đôi ba câu.
Đến cuối cùng, lão có vẻ khá hứng thú với quyển sổ nhỏ Long Tiêu mang theo.
"Ngươi viết cái gì trong đó?"
Quyển số không có gì nổi bật, là loại sổ sách rẻ nhất thường bày bán ở các sạp hàng sách trong trấn.
Long Tiêu nhìn quyển sổ mình ôm trong người, có phần ngại ngùng đáp:
"Tiểu tử nghĩ với tư chất của mình không thể vào các học viện học được nên chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ..."
Dù tư chất để tự mình lĩnh ngộ của hắn khá thấp.
"Quyển sổ ghi những gì tiểu tử thấy quan trọng của các quyển sách đã học, đồng thời ghi nghi vấn và cách lý giải của bản thân, đợi sau đó tìm cách chứng thực."
Trương lão nghe xong nhướn mày, nghiêm túc quét mắt nhìn từ trên xuống dưới Long Tiêu.
Rồi lão bất chợt hỏi một câu nghe như chẳng liên quan gì mấy.
"Hôm nay trắc nghiệm ra hệ Nguyên lực rồi quyết tâm thay đổi số phận à?"
Long Tiêu nắm chặt tay, không biết ý lão là gì nên chỉ có thể gật đầu theo.
Trương lão bật cười.
Trẻ con, đúng là trẻ con, tâm tính chưa trưởng thành, vẫn còn tự tôn cao những cái không cần thiết. Không, phải nói là dễ tự ái.
Lão nhìn Long Tiêu bối rối đứng trước mặt mình, đủ loại sắc thái xấu hổ, ngại ngùng nhưng không dám thể hiện rõ, tâm trạng đột nhiên khoan khoái vô cùng.
Lão xua tay, chỉ ra phía cửa: "Trời tối rồi đó, ngươi nên về đi. Hôm nay tâm trạng lão đây tốt, không thu phí vào của ngươi."
Đổi lại là thần sắc thoáng ngạc nhiên của Long Tiêu, sau đó thiếu niên cúi đầu lễ phép cảm ơn lão và cắp sách chạy ra cửa.
Trương lão thoáng nghĩ, có khả năng thời gian sắp tới Thư Các này sẽ không buồn tẻ như trước nữa.
Màn đêm buông xuống, nhịp độ sinh hoạt của trấn Thanh Hà vẫn không thôi náo nhiệt.
Long Tiêu dạo bước trên đường, luôn cảm giác ánh mắt người xung quanh không còn bao nhiêu nhiệt tình với hắn như trước đây.
Trấn này gọi là trấn nhưng nhân khẩu và kích cỡ chỉ nhỉnh hơn một cái thôn to. Vậy nên gần như tất cả mọi người đều sẽ quen mặt nhau. Chưa nói tới, Long Tiêu và mấy đứa trẻ gần như đã chạy khắp trấn phụ chút việc vặt kiếm ít Nguyên thạch, so với ai khác, người ta càng nhẵn mặt chúng hơn.
Long Tiêu giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì đi một đường về nơi ở.
Tất cả những thứ này chỉ là sớm hay muộn thôi.
Vì hôm nay mới tổ chức trắc nghiệm hệ Nguyên lực nên dư âm vẫn còn đọng lại, đợi vài ba bữa nữa, ánh mắt mọi người đối đãi với hắn sẽ trở về như thường.
Đúng vậy, trở về như thường. Một người bình thường gắng sức mưu sinh trong cuộc sống này, sống một đời bình đạm vất vả, gian nan kiếm miếng ăn, đợi đủ đầy hơn sẽ lo đến chuyện cưới vợ sinh con.
Sau đó chăm sóc nuôi dạy con cái, ký thác hy vọng đời mình lên con. Mong cho đứa bé sẽ trắc nghiệm ra Nguyên lực mạnh mẽ, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Cuộc sống của phần lớn mọi người trong trấn đều như vậy.
Thứ mà cuộc đời này mình chưa làm được, sẽ mang nó, ký thác nên con cái.
Cũng vì thế mà nhiều bậc trưởng bối còn nghiêm khắc với con cái hơn cả bản thân mình.
Người ta sẽ nghĩ rằng vì tính cách Long Tiêu trầm tính ít nói nên mới suy nghĩ, trưởng thành hơn đám bạn cùng tuổi. Nhưng thực tế là hắn đã vô tình thấy những cảnh khiến mình phải suy nghĩ.
Vào ngày nghiệm hệ Nguyên lực các năm, hắn thấy không biết bao nhiêu gia đình mà cha mẹ còn thất vọng hơn cả con cái. Nhiều nhà không chấp nhận được sự thật thậm chí còn nhất thời tức giận mà đánh đập con.
Những lúc như thế, Long Tiêu cảm thấy thật may mắn vì mình là trẻ mồ côi.
Ký thác hy vọng, đặt áp lực nên thế hệ sau, không bằng tự mình cố gắng thay đổi. Mong ước của mình nên do chính mình thực hiện.
Long Tiêu đưa tay chạm vào quyển sổ ghi chép, không hiểu sao trong đầu bất chợt hiện lên bốn chữ đại diện cho cấp bậc thần thánh chứa rất ít thông tin kia: Phản Vị Chân Nguyên.
Cấp bậc khiến hết thảy mọi người tôn thờ, sùng bái, phấn khích và trông mong đạt được.