Tiên Nghịch

Hắn mơ mơ màng màng chạy đến bên cạnh cái bàn, cầm siêu ấm nước rót một lúc cũng không ra một giọt, không khỏi ngẩn ra, xoa xoa con mắt nhìn khắp nơi, phát hiện đệm chăn đều khô ráo nhăn lại, ngơ ngác nói với Vương Lâm:
 
-Vương Lâm, ngươi trở về lúc nào, chúng ta đây là. hạn quỷ làm sao?
 
Vương Lâm cười khổ, đẩy cửa phòng ra rồi nói:
 
-Ta cũng không biết, khi trở về vẫn cứ như vậy, nếu không thì ngươi hỏi một vài sư huynh khác đi, nhưng mà nếu truyền tới tai trưởng lão nào đó, ngươi sẽ bị phiền toái là giải thích không ngừng, không đúng còn bị vặn hỏi một phen.
 
Trương Hổ dùng sức lắc lắc đầu, nói:
 
-Được, ta sẽ không nói, bằng không sẽ bị hỏi tới hỏi lui, một câu trả lời không tốt không chừng sẽ bị ai đó giáo huấn.
 
Vương Lâm cũng không để ý đến hắn mà đi ra cửa phòng, lúc này bên ngoài vẫn là mưa nhỏ rơi, hắn hơi trầm ngâm rồi vội vã đi ra, lo lắng hạt châu sẽ khiến cho mưa sinh dị tượng, hắn đặc biệt chọn một ít đường nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc từ cửa Đông đi ra ngoài, tất cả giọt nước mưa trên đường rơi ở trên người đều bị thần bí hạt châu hấp thu, hắn hơi khẩn trương vì sợ bị người khác phát hiện dị thường, lúc trước hắn vốn định giấu ở trong phòng nhưng suy nghĩ cẩn thận liền vứt đi, cho rằng vẫn là giấu ở bên ngoài an toàn một chút.
 
Một đường đi đến địa phương giấu hồ lô hạt sương, cũng may lúc này sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, sáng sớm người không nhiều lắm, lúc Vương Lâm đi cực kỳ cẩn thận, sau khi xác định không có ai hắn nhanh chóng giấu hạt châu ở nơi đây.
 
Làm xong việc này, hắn nhẹ nhàng thở ra, hắn tính đợi mưa tạnh lại đến lấy bảo bối đi, nhìn khắp nơi, Vương Lâm cẩn thận rời đi. Sau khi đi vào phòng tạp vụ, hắn đang muốn cầm lấy thùng nước, lúc này đệ tử họ Lưu đẩy cửa phòng ra "kẹt" một tiếng, lộ ra bộ mặt chồn xấu xí phía sau cửa, sau khi hắn nhìn thấy Vương Lâm ngẩn ra, trên mặt nhất thời xuất hiện vẻ nhiệt tình, tiến lên đoạt lấy thùng nước trong tay Vương Lâm, ngoài miệng nói:

 
-Đây không phải Vương sư đệ sao, thế nào, trong nhà cha mẹ thân thể khỏe cả chứ, ngươi đi mấy ngày, trong lòng sư huynh ta vẫn luôn nhớ a.
 
Vương Lâm ngẩn ra, sắc mặt đối phương hắn rất quen thuộc, cùng thân thích nhà mình giống hệt nhau, nhưng hắn không sao hiểu được, hôm nay họ Lưu này hát ra bài nào đây.
 
-Lưu sư huynh, thân thể cha mẹ ta cũng khỏe, không phiền người quan tâm.
 
Đoán không ra ý nghĩ đối phương nên Vương Lâm cẩn thận nói.
 
-Sư đệ a, sau này ngươi không cần mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, sư đệ, lúc trước ta nói ngươi là chuyện đùa, bảo ngươi một ngày gánh đầy mười vại nước mà ngươi thật sự đổ đầy, thật đúng là dễ tin, về sau a, một ngày một vại nước là được, hơn nữa cũng không cần quan tâm gánh đầy hay không, đến thời gian ăn cơm ngươi phải đi ăn cơm, nếu có người gây khó khăn với ngươi, ngươi liền báo tên sư huynh ra là được!
 
Đệ tử họ Lưu vỗ ngực, nói cực kỳ nhiệt tình.
 
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cổ quái, do dự một chút, hỏi:
 
-Sư huynh, không phải ngươi có chuyện gì muốn ta đi làm sao?
 
Đệ tử họ Lưu lập tức lộ ra vẻ bất mãn, giả vờ tức giận nói:
 
-Sư đệ, sao lại khách khí như vậy với sư huynh, chẳng lẽ sư huynh chính là con buôn như vậy sao, ngươi là sư đệ của ta, ta đối xử tốt với ngươi là chuyện đương nhiên thôi, về sau chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, công tác bình thường này, chỉ làm một chút là được rồi, đến lúc đó làm rất tệ, còn không phải chỉ cần một câu của sư huynh ta thôi sao, hôm nay trời mưa, ngươi không cần làm việc, đúng rồi, sư đệ, mấy ngày hôm trước Tôn trưởng lão tìm ngươi, bây giờ ngươi đã trở lại, nên đi đến nơi trưởng lão báo cáo một chút là được rồi.
 
Nói xong, hắn liếc mắt xem Vương Lâm phản ứng ra sao.
 
Vương Lâm hơi chút trầm ngâm, trên mặt lộ ra vẻ mặt như cười như không, trong lòng đoán ra quá nửa nguyên nhân, nghe ý đối phương, lúc chính mình đi rồi nhất định là Tôn trưởng lão đến nơi này của hắn tìm mình, sợ là tên họ Lưu này hiểu lầm chỗ nào đó, cho nên hôm nay mới tìm mọi cách lấy lòng. Hắn cũng không vạch trần mà học bộ dáng lúc trước của đối phương, trong lỗ mũi phát ra một tiếng "Ân".
 
Đệ tử họ Lưu vừa thấy vẻ mặt Vương Lâm, trong lòng hồi hộp một chút, càng thêm xác định phán đoán của mình, thầm nghĩ nhất định là phế vật tiểu tử chó ngáp phải ruồi, lại có thể có móc nối quan hệ với trưởng lão, bằng không cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy. Quan sát Tiểu tử này một lát có thể thấy chính là cái loại người thù rất dai, lúc trước làm khó dễ với hắn, ngày sau tiểu tử này nhất định sẽ xử lý mình.
 
Hắn trở thành ký danh đệ tử đã mười ba năm, ở phòng tạp vụ cũng có sáu năm, cho tới bây giờ còn không thấy trưởng lão nào đích thân tới tìm một tên ký danh đệ tử. Ngày thường cho dù là phái một tên nội môn đệ tử tới đây cũng đều là chuyện không tưởng.
 

Cũng không phải hắn không nghĩ tới khả năng Vương Lâm đắc tội trưởng lão, cũng không phải là bản thân hắn chưa đoán như vậy, nhưng hắn không xác định a, hắn không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ở Hằng Nhạc Phái nhiều năm, hắn biết rõ phương diện này rất sâu, một cái ký danh đệ tử nho nhỏ như mình, thật sự là rất bé nhỏ không đáng kể.
 
Nghĩ đến đây, hắn hung hăng cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy vàng, đưa cho Vương Lâm, nói:
 
-Sư đệ a, tháng trước sư huynh nhìn thấy ngươi, mới gặp như đã thân, lễ vật nho nhỏ này chưa đủ lòng tôn kính, nhưng nói gì thì nói ngươi cũng phải nhận lấy, nếu như ngươi không nhận.
 
Không đợi hắn nói xong, Vương Lâm cầm lấy tờ giấy vàng, vừa rồi ánh mắt hắn đảo qua, lập tức phát hiện đây là tiên phù dành cho ký danh đệ tử sử dụng khi thăm người thân.
 
-Đâu có, ý tốt của sư huynh, sư đệ từ chối thì bất kính, nhưng mà trưởng lão đang chờ ta, ngày mai sư đệ lại đến ôn chuyện với sư huynh.
 
Vương Lâm cười khẽ, nói.
 
Lưu sư huynh vội vàng gật đầu, hâm mộ nói:
 
-Đến nơi trưởng lão quan trọng hơn, sư đệ nhanh đi qua đó.
 
Vương Lâm mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên nỗi băn khoăn, Tôn trưởng lão này lại đích thân tìm đến mình, rốt cuộc vì chuyện gì? Mang theo nghi vấn, Vương Lâm không nhanh không chậm đi về phía chính viện, dọc theo đường đi hắn phân tích các loại khả năng trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu chuyện gì.
 
-Chẳng lẽ hắn phát hiện ta có thần bí hạt châu?
 
Vương Lâm bước chân ngừng lại, trầm ngâm trong chốc lát, thầm nghĩ nếu không đi, ngược lại sẽ khiến người hoài nghi, may mà làm bộ, dù sao hạt châu không có trên người, nghĩ đến đây, hắn sải bước đi về phía trước.

 
Không lâu sau đã đi vào chính viện, sau khi báo lên mục đích thì vẫn xuất hiện người thanh niên áo trắng kia, hắn hơi kinh ngạc, nói với giọng châm chọc:
 
-Sao vậy, lại muốn về nhà thăm người thân?
 
Vương Lâm hơi nhíu lông mi, đang muốn nói chuyện, lúc này từ rất xa bên trong chính viện truyền đến một âm thanh của Tôn trưởng lão.
 
-Nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ ta, không được chậm trễ!
 
Thanh niên áo trắng bĩu môi một cái, nhìn vài lần Vương Lâm đầy thâm ý, không nói lời nào mà đi về phía trong viện. Vương Lâm trầm mặc không nói, theo sau đi tới.
 
Sau khi đi vào chỗ ở Tôn trưởng lão, thanh niên áo trắng cáo lui, trước khi đi thì hắn lộ ra vẻ mặt cổ quái, lại dò xét Vương Lâm một phen.
 
Trong lòng Vương Lâm thoáng khẩn trương, hắn đẩy ra cổng vườn, vừa đi vào thì chỉ thấy bên trong căn phòng trong vườn đi ra một lão già, nếp nhăn trên mặt lão già rất nhiều, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt lãnh đạm, quét mắt liếc nhìn Vương Lâm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận