Nó làm lơ linh cảm trong nháy mắt này, nói: [Vậy… Ký chủ, chúng ta đi thôi!]
Mục Đường vẫn ngồi yên vững vàng không nhúc nhích.
996: [Ký chủ? Cô còn có vấn đề gì sao?]
Mục Đường: [Tao vẫn còn lưu luyến thế giới này.]
996 khó hiểu: [Cơ mà theo những gì tôi điều tra, cô đâu còn người thân ở thế giới này đâu.]
Mục Đường bình tĩnh: [Đúng, nhưng tao có một căn hộ tháng trước vừa mới thanh toán đợt đầu.]
996: [...]
Cái này quá ư là có sức thuyết phục làm cho 996 nhất thời không thể nào phản bác được.
Nó có chút sốt ruột: [Thế, thế, làm sao bây giờ?]
Mục Đường: [Đúng đó, làm sao bây giờ nhỉ?]
Cô nhìn 996.
996 nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, lúc này tấm chiếu mới mới đột nhiên hiểu ra, vô cùng dễ dàng tiếp nhận mạch suy nghĩ của ký chủ mới nhà nó.
Nó dừng một chút, nói: “Mỗi đệ tử của Vấn Đạo Tông đều có chỗ ở.]
Mục Đường: [Ký túc xá tập thể à?]
Hệ thống: [...!Không phải, là sân riêng cửa riêng, ở một mình.]
Mục Đường không hứng thú lắm: [Ồ, phòng ốc gọn gàng.]
Hệ thống trầm mặc một cái chớp mắt, bình tĩnh nói: [Diện tích sân hơn 400m vuông.]
Mục Đường: “!”
Cô chậm rãi thẳng đứng lên, trầm giọng nói: “Nói tỉ mỉ.”
996: [...]
Khoảnh khắc này, nó đột nhiên có một loại cảm giác tắc nghẽn cơ tim.
Ờm, tuy rằng nó không có thứ đồ chơi gọi là trái tim kia.
Nó hít sâu một hơi, tiếp tục nói: [Lương tháng của đệ tử Vấn Đạo Tông một tháng là 50 linh thạch hạ phẩm, ngoài ra còn có tài nguyên cống hiến cho tông môn.]
Mục Đường hiểu rõ: [Lương thực lãnh bằng lương căn bản cộng thêm phụ cấp.]
996: [...!Hễ bị thương hay bệnh tật gì đều do tông môn phụ trách chữa trị.]
Mục Đường: [Cũng được, còn có 5 hiểm 1 quỹ*]
*5 hiểm 1 quỹ: 5 loại bảo hiểm (y tế, xã hội, thất nghiệp, tai nạn lao động, thai sản), 1 quỹ dự phòng nhà ở.
996: [...]
Nó nói không nổi nữa.
Trái tim không tồn tại của nó lại bắt đầu đau rồi.
Mục Đường liếc mắt nhìn nó, lại nói tiếp: [Tuy rằng chế độ đoàn đội này thấp hơn cá nhân tao kỳ vọng, nhưng tao có một câu muốn hỏi, công ty này xếp hạng bao nhiêu trong giới tu chân thế?]
996 trầm mặc một chút.
[Tổng hợp thực lực và tài lực, xếp hạng thứ 32.] Nó nói.
Sau đó nó hơi khựng lại một xíu, nhỏ giọng bổ sung: [Đếm ngược.] (〃ノωノ)
Mục Đường: [...]
Cô hơi hơi mỉm cười, là nụ cười xuất phát từ trùm tiến hóa khinh thường nhìn tấm chiếu mới.
Hệ thống: [...]
Rõ ràng là nó cho ký chủ cơ hội sống lại lần nữa, rõ ràng Mục Đường là nhân viên của nó.
Thế nhưng giờ phút này hệ thống đột nhiên lại có một loại cảm giác hổ thẹn áy náy với ký chủ của nó.
Lúc này, tấm chiếu mới như nó còn chưa biết được cái gì gọi là “Thao túng tâm lý.”
Mục - nhân viên lão làng - Đường đã học được chiêu thao túng lâm lý của ông chủ.
Hệ thống muốn lụm lại tự tôn: [Cái này không quan trọng! Quan trọng là nhiệm vụ! Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản nam nữ chính tiếp tục vì yêu mà diệt thế!]
Mục Đường ý vị không rõ: [Mày có kế hoạch à?]
996 chậm rãi ưỡn thẳng phần “ngực” không tồn tại của nó, cùng với sự tự tin về câu chuyện thành công vượt qua tốc độ trong ba ngày: [Dĩ nhiên rồi.]
Mục Đường lập tức gật gật đầu, đôi tay ôm ngực nói: [Bắt đầu đi.]
996: “?”
Mục Đường nhắc nhở: [Kế hoạch dự án của mày ấy.]
996: “?”
Trong mắt Mục Đường dần dần nổi lên nghi ngờ.
Một lát sau, cô thất vọng: [Mày thậm chí còn không làm được một bản ppt.]
Hệ thống: [...]