8.
"Cắt, qua."
Đàm Xuân bò dậy từ trên đất, tùy tiện lau má giả trên mặt, Bặc Linh đỡ cậu ấy dậy, quan tâm hỏi cậu: "Không sao chứ?"
Đàm Xuân lắc lắc đầu, nói: "Không sao cả."
Đạo diễn từ một bên đi đến, khem hai người: "Hai người diễn thật tốt, bọn tôi xem đến ngây người."
Đàm Xuân ngượng ngùng lắc lắc đầu, nói: "Là kịch bản của đạo diễn tốt."
Bặc Linh đi từ một bên qua choàng tay ôm lấy bả vai của Đàm Xuân, cũng nói: "Là đạo diễn nâng đỡ bọn tôi."
.
||||| Truyện đề cử: Lâm Nam |||||
Đàm Xuân ngẩng đầu nhìn Bặc Linh, gật đầu nói: "Là đạo diễn nâng đỡ bọn tôi"
Sau khi diện xong hai người cùng nhau ra về, Đàm Xuân chui vào trong xe, nửa tiếng sau, Bặc Linh cũng lên xe.
Trong xe, Bặc Linh hôn cậu, xương quai xanh lại bị gặm còn lại dấu hồng, cậu ôm lấy Bặc Linh, bảo anh nhẹ một chút.
Bặc Linh ngẩng đầu, cắn cắn môi cậu, nói: "Trong phim còn chưa làm xong, dù sao cũng phải làm xong đúng không?"
Đàm Xuân thầm mắng một tiếng, đồ lưu manh.
Sau đó cậu bị tha lên trên giường.
9.
Nồi canh phát ra tiếng sôi ùng ục, bóng khí nổi lên, tôi gải lửa, bỏ hai muỗng muối vào trong nồi, lại dùng muôi khuấy vài cái, sau đó liền tắt bếp đậy nắp lại.
Còn chừng mười lăm phút nữa Bặc Linh sẽ trở về, nếu không có gì ngoài ý muốn, trên tay anh ấy sẽ có thêm một bó hoa hồng đỏ, sau đó hôn tôi một cái, đưa hoa hồng cho tôi, còn nói, chúc mừng kỉ niệm mười năm.
Canh trong nồi được múc ra bát, hương thơm tỏa khắp bốn phía, tôi đặt chén canh lên bàn cơm, ngồi trên ghế sô pha chờ Bặc Linh về.
Hôm nay là kỉ niệm tròn mười năm chúng tôi kết hôn, tôi rất vui, anh ấy hẳn cũng giống vậy.
Chúng tôi ở bên cạnh nhau mười năm rồi.
Canh dần nguội lạnh, bên trên đóng một màng mỏng.
Cảnh cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị người ta đẩy ra, tôi từ trong giấc ngủ bừng tỉnh lại, chạy ra chỗ huyền quan.
Bên ngoài nắng sớm mờ mờ.
10.
Người trước mặt có chút nóng, Bặc Linh cứ vậy ôm lấy tôi, anh ấy vẫn đang ngủ say, tôi hơi giãy dụa một chút muốn đứng dậy, thế nhưng Bặc Linh trong vô thức lại bẩm bẩm tự nói: "Cục cưng à, em ngủ tiếp một chút đi."
Tôi "ừm" một tiếng, cũng chẳng biết anh ấy có nghe thấy không.
Tư thế ôm nhau thế này có chút mệt, tôi nhẹ nhàng nghiêng người, thế nhưng lại thấy trên tủ quần áo có một bó hoa hồng, trong khoảng khắc mùi hương đó quanh quẩn trong chóp mũi, đáy lòng tôi lạ có một đóa hoa tình yêu nhẹ nhàng nở rộ.
Tôi cười, xoay người ôm hôn Bặc Linh.
Anh ấy mở to mắt, gắt gao ôm lấy tôi, hỏi: "Sao vậy?"
Tôi nói: "Mười năm rồi a."
Bặc Linh nhẹ nhàng xoa tóc của tôi, sau đó hôn giữa trán tôi.
Tôi nghe thấy anh ấy nói: "Đây là mười năm của chúng ta."
Không có ngoại tình, không có phản bội, chỉ có tình yêu và lãng mạn.
Đây là năm thứ mười của bọn tôi.