Trình Dân chọn một quán ăn truyền thống cùng Trình Tố Vi ăn trưa. Trong lúc đợi đồ ăn, hai người cùng nói rất nhiều chuyện.
- Vi Vi, lúc anh ở nước ngoài rất ít được ngồi ăn trưa thế này. Đa số các bữa trưa của anh đều ăn cho qua loa. Những lúc như vậy anh rất nhớ cơm mà mẹ nấu.
Trình Tố Vi vừa cười vừa trêu.
- Không phải anh có rất nhiều mỹ nhân vây quanh sao? Bọn họ chắc phải làm sơn hào hải vị cho anh rồi!
Trình Dân nghiêm túc nhìn cô, có vẻ rất cẩn trọng khi nói.
- Cơm nhà không phải là ấm áp nhất sao? Hơn nữa, ở nhà sẽ có em.....
Trình Tố Vi hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cô bật cười vui vẻ.
- Anh hai, anh không sợ em dành ăn với anh sao? Lúc còn học tiểu học, ngày nào mẹ cũng làm cơm cho chúng ta hai phần giống nhau. Nhưng em đều dành hết đùi gà của anh, cả ngày anh chỉ ăn xà lách thôi.
Trình Dân vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn cô nói, nhìn cô cười, thỉnh thoảng anh lại phụ hoạ theo cho cô vui.
- Còn dám nhắc nữa? Từ nhỏ cái gì em cũng giỏi, chỉ có tắm và leo xuống từ bệ cửa sổ là không biết. Còn nhớ năm lên lớp bốn, lúc đó ba mẹ đi công tác, người làm thì nghỉ gần hết. Em ngồi ăn vạ trong nhà tắm bắt anh tắm giúp em nữa. Vì thế nên người đàn ông đầu tiên nhìn thấy cơ thể em là anh đấy!
Trình Tố Vi nhớ lại không khỏi thấy hài hước, cô không hề kiêng kỵ gì vì trong mắt cô Trình Dân vẫn là một người anh trai.
- Anh hai, sau này em mà lấy chồng anh tuyệt đối không được đem chuyện này kể ra đâu đấy!
Ánh mắt Trình Dân loé lên một tia ảm đạm. Anh thay đổi vẻ mặt đối diện với cô.
- Vi Vi, anh vẫn muốn nói với em chuyện này, em cũng biết, vốn dĩ chúng ta không phải.....
- Xin lỗi quý khách có thể lấy tư trang cá nhân xuống không ạ?
Lời nói nửa vời của Trình Dân bị nhân viên quán ăn đem đồ ăn ra cắt ngang. Hai người cùng lấy những gì không liên quan bỏ xuống dưới ghế.
Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Trình Tố Vi sực nhớ đến câu chưa trọn vẹn của Trình Dân, cô hỏi lại.
- Anh hai, lúc nãy anh định nói gì cơ? Chúng ta không phải là gì?
Trình Dân nhanh chóng che giấu cảm xúc, anh cười cười và đánh trống lảng.
- À, anh nói chúng ta không còn là những đứa trẻ nữa nên em cứ từ từ mà ăn.
Trình Tố Vi cười hì hì và cầm đũa bắt đầu ăn mì. Cô vừa định bỏ vào miệng thì bị một người đàn ông thình lình xuất hiện túm lấy cổ tay kéo lên.
- Vi, đi theo anh!
Trình Tố Vi không vui mà vùng vẫy cổ tay, cô trả lời lãnh đạm.
- Tô tiên sinh, chúng ta đã nói chuyện rất rõ ràng rồi. Anh đừng đến làm phiền tôi nữa!
Tô Vận dứt khoát không chịu buông tay cô ra, hắn cầm lấy túi xách cô trên ghế và kéo cô ra khỏi bàn ăn.
- Đi thôi, anh dẫn em đi ăn đồ ngon.
Trình Tố Vi dùng sức hất tay hắn ra, cô nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tô Vận, sao anh lại mặt dày đến như vậy chứ? Tôi đã nói đến mức như vậy rồi mà anh vẫn không chịu từ bỏ, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào nữa đây?
Hai tay Tô Vận đặt lên hai vai cô, cố gắng nói như là van xin.
- Vi, anh mặt dày cũng là vì em. Tại sao em lại như vậy? Đột nhiên em lại nói muốn dừng lại mà không cho anh một lời giải thích rõ ràng. Anh sẽ không từ bỏ đâu! Nhất định không bao giờ!
Trình Dân không thể ngồi nhìn nữa, anh đứng lên đẩy Tô Vận ra, cảnh cáo.
- Tô Vận, cậu đừng cho rằng ai cũng nể cậu! Nếu cậu còn tiếp tục bắt ép Vi Vi nữa thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!
Tô Vận cười chế nhạo.
- Vậy anh định làm gì tôi nào? Chuyện của tôi và Vi không đến lượt " người anh" như anh xen vào.
Nói đoạn, hắn dừng lại và bước tới nói vào tai Trình Dân.
- Anh định dùng thân phận anh trai để yêu em gái mình ư? Biến cô ấy thành một kẻ loạn luân với anh mình?
Câu nói này của Tô Vận đã thật sự khiến Trình Dân lạnh cả sống lưng. Anh không ngờ rằng tình cảm anh dành cho Trình Tố Vi lại dễ dàng bị hắn nhìn ra như vậy.
Thấy tạm thời đã đánh bại được Trình Dân, Tô Vận nhân lúc anh chưa thể phản ứng mà kéo Trình Tố Vi ra khỏi quán ăn.
.......................
- Tô Vận, anh bỏ tay tôi ra! Cổ tay tôi sắp bị anh kéo đứt ra rồi này! Mau bỏ tay tôi ra!
Trình Tố Vi vừa phải đi theo Tô Vận vừa cố gắng rút tay mình ra khỏi tay hắn và yêu cầu.
Tô Vận dừng lại và buông tay cô ra, nhưng không phải hắn để cô được rời khỏi. Hắn đứng chắn trước mặt cô, nghiêm túc nói.
- Vi, em nói cho anh biết lí do thật sự khiến em rời khỏi anh là gì được không? Đừng có nói với anh những câu hết yêu hay đại loại như vậy! Anh sẽ không tin đâu.
Trình Tố Vi thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào nữa. Cô đã dùng mọi cách, tìm bao nhiêu lời lẽ tàn nhẫn nhất để đẩy hắn ra khỏi cô, để hắn có thể được an toàn. Nhưng cô lại không thể nói ra được nguyên nhân thật sự, vì vậy mà cô không thể đẩy hắn đi ư?
" Vận, cho dù em làm gì hay nói như thế nào. Thì em xin anh hãy tin rằng, em chỉ muốn anh được hạnh phúc "
- Đủ rồi đấy! Tôi ghét anh, tôi hận anh. Lí do này đã đủ chưa? Tôi hận anh vì đã không thể cứu được con của tôi! Tôi hận tất cả những gì mà anh đã làm với tôi và Trình gia!
Tô Vận lùi lại vài bước, hắn hít thở thật khó khăn, chậm rãi hỏi.
- Vì vậy mà em muốn rời khỏi anh?
Trình Tố Vi cười và gật đầu, cố ý châm chọc.
- Đúng vậy đấy! Anh nói anh yêu tôi nhưng anh đã bao nhiêu lần khiến tôi phải chịu tổn thương? Tình yêu của anh là dày vò tôi như vậy ư?
Cô nói nhưng nước mắt lại chạy xuống tim, đau đớn. Nếu hắn vẫn cứ tiếp tục như vậy mà không chịu rời đi thì cô sợ rằng mình sẽ không thể thở nổi nữa!
Tô Vận cảm giác thế giới trước mắt hắn đã sụp đổ hoàn toàn, trái tim rỉ máu. Nhưng lý trí mách bảo hắn đây không phải những lời thật lòng của cô, chắc chắn cô đang nói dối! Nhưng tại sao cô phải nói dối? Là kẻ nào đã ép cô phải nói dối? Hắn nhất định sẽ điều tra ra mọi chuyện.
- Vi, mặc dù anh không biết tại sao em lại nói dối anh nhưng anh nhất định sẽ không để em rời xa anh nữa đâu! Anh sẽ đưa em về lại bên cạnh anh.
Nói xong, hắn chủ động rời đi.
Trình Tố Vi đứng chết lặng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn khuất dàn, tim cô như bị xé thành trăm mảnh, nước mắt cố kìm nén từ nãy giờ cứ như vậy mà tuôn rơi.
- Vi Vi, em có sao không?
Trình Dân tìm khắp nơi mới thấy Trình Tố Vi, anh lo lắng chạy tới hỏi.
- Anh ta có làm gì em không?
Trình Tố Vi đã nhanh tay lau sạch nước mắt nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết. Mặc dù vậy cô cũng gượng cười lắc đầu.
- Em không sao! Chúng ta mau về thôi!
- -----------------------------
Cao ốc Tô thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Hàn Tiềm đem một bìa giấy vào đặt lên bàn làm việc của Tô Vận, vẻ mặt cậu ta có phần nghiêm trọng.
- Tô tiên sinh, đúng như anh nói. Đêm hôm đó trên đảo Moorae Trình tiểu thư đúng là đã gặp một người ạ..
Tô Vận tạm dừng việc kí các văn kiện để mở tấm bìa giấy ra. Trong đó là một sấp ảnh chụp lại cuộc gặp giữa Trình Tố Vi và một người bí ẩn trong đêm cuối cùng trên đảo Moorae.
Những bức ảnh đầu chỉ thấy sau lưng người đàn ông đó, nhưng cũng đủ để thấy đó là một ông lão ngoài sáu mươi.
Tô Vận lật nhanh đến những bức ảnh ở cuối. Từ rùng mình, kinh ngạc cho đến phẫn nộ, khinh bỉ. Hắn nhếch mép cười.
- Lão già này đúng là không thể ngồi yên nữa rồi.
Ánh mắt hắn hiện lên một tia giễu cợt.
Hàn Tiềm có chút căng thẳng mà hỏi.
- Tô tiên sinh, nhưng lão gia đã nói gì để Trình tiểu thư làm vậy chứ?
Tô Vận cầm khối rubik trên bàn lên và xoay, hắn nở nụ cười lạnh lẽo và khinh miệt.
- Ông ta có thể làm gì ngoài việc đe doạ?
Trình Tố Vi không phải nàng lọ lem, cô đã từng nói với Tô Vận rằng cô không thiếu tiền. Đúng thế, cô là thiên kim tiểu thư Trình gia thì dĩ nhiên không thiếu tiền rồi, nên chắc chắn Tô Nhiếp Minh không thể dùng tiền ép cô rời khỏi Tô Vận như trong phim truyền hình được. Mà cách ông ta có thể dùng chỉ có đe doạ.
Và thứ ông ta dùng để đe doạ cô chắc chắn là thứ quan trọng nhất đối với cô.
Mạng người!
Mạng của người mà cô yêu hơn cả máu thịt của mình.
Và đó chính là mạng của hắn!
Hoặc cũng có thể.... Tô Nhiếp Minh đã nói với Trình Tố Vi một chuyện gì đó rất kinh hoàng mà cô không thể nói với hắn!
- Cậu cho người theo dõi Vi 24/24 cho tôi! Cô ấy đi đâu, gặp gỡ ai phải báo lại với tôi ngay!
Hàn Tiềm gật đầu rồi rời đi.
Tô Vận cầm những tấm ảnh lên xem lần nữa rồi ném xuống lại, hắn lắc đầu tiếc nuối.
- Tô Nhiếp Minh, ông đánh giá tôi quá thấp rồi đấy!
Hắn rút điện thoại trong túi ra và gọi vào một số đã lưu.
- Mẹ, lâu rồi cả nhà chúng ta không cùng ăn một bữa cơm nhỉ?
Hắn cố tình nhấn mạnh từ mẹ, giọng điệu có phần châm chọc lẫn khiêu khích.
La Mục Nhiễm dù bên ngoài tàn ác hay lạnh lùng đến đâu thì cũng không khỏi xúc động khi con trai chủ động gọi đến và nói sẽ về nhà ăn cơm mà hoàn toàn không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn.
Cúp máy, Tô Vận ném điện thoại lên bàn và tiếp tục xoay khối rubik, trong đầu đã vạch ra một kế hoạch kinh hoàng.
- ------------------------------
Hôm nay là chủ nhật nên Trình Tố Vi được nghỉ ở nhà. Cô một mình đi dạo phố coi như để giảm bớt áp lực mấy ngày qua.
Lúc đi ra khỏi một cửa hàng đồ sứ, cô bị một người đàn ông đứng chặn đường và nói.
- Trình tiểu thư, lão gia cần gặp cô!
Trình Tố Vi suy nghĩ một lát rồi cũng đi theo người đàn ông đó. Anh ta dẫn cô đến một toà nhà và lên đến sân thượng.
Một ông lão đưa lưng về phía cô, hai tay chắp sau lưng. Vừa nghe tiếng thuộc hạ báo cáo, ông ta liền lệnh cho bọn họ lui hết và bắt đầu nói với Trình Tố Vi.
- Trình tiểu thư, cô đã cắt đứt hoàn toàn với tiểu Vận rồi chứ?
Từng sợi dây thần kinh của Trình Tố Vi căng lên. Cô sợ ông ta sẽ làm hại người đàn ông cô yêu nếu biết hắn vẫn còn đeo bám cô không dứt. Nhưng cô không thể nào nói dối được.
- Tô lão gia, tôi vẫn đang cố gắng cắt đứt hy vọng của anh ấy. Sẽ sớm thôi, Vận sẽ không đến tìm tôi nữa. Vì vậy tôi xin ông đừng làm hại anh ấy!
Nghe cô nói xong, Tô Nhiếp Minh chậm rãi xoay người. Ông ta cười khà khà và nói với một giọng đôn hậu.
- Trình tiểu thư, thật ra cô có thể lựa chọn. Nói ra mọi chuyện cho tiểu Vận biết, như vậy nó sẽ không còn bám lấy cô nữa!
Trình Tố Vi không hề suy nghĩ mà vội vàng lắc đầu.
- Không được, sự thật tàn nhẫn và ghê tởm như vậy tôi không thể để nó làm anh ấy sụp đổ được! Tôi có thể làm được, ông hãy cho tôi thêm thời gian. Ông không thể làm hại anh ấy, anh ấy là con ruột của ông đấy!
Tô Nhiếp Minh cười vang rất đáng sợ, ông ta bước qua bên cạnh cô và dùng giọng tàn ác nói.
- Nếu năm đó không phải các người phản bội tôi thì nó cũng không được sinh ra! Một đứa con không phải do người đàn bà của mình sinh ra thì chỉ là loại nghiệt chủng!
Trình Tố Vi vừa khóc vừa lắc đầu.
- Ông không phải là người! Ông cứ chống mắt lên xem đi, xem tôi sẽ bảo vệ anh ấy như thế nào!
Cô ném cho ông ta một cái nhìn kiên quyết rồi bước xuống sân thượng.
Tô Nhiếp Minh nhìn người con gái đang rời đi, ánh mắt ông ta ngập tia máu lửa.
- Ranh con! Mày cũng chống mắt lên mà xem tao giết bọn mày như thế nào! Một đôi tạp chủng! Muốn doạ tao à?
- ------------------------------
Biệt thự Tô gia.
Không biết bao lâu rồi Tô gia không được đông đủ như vậy, đại thiếu gia lại về nhà ăn cơm nên người làm và quản gia phải chuẩn bị rất chu đáo theo lệnh của phu nhân.
Tô Vận đến rất đúng giờ, hắn đi vào chào ba mẹ đang ngồi trong phòng khách đợi.
- Ba, mẹ! Con về rồi đây!
Từ sau lần Trình Tố Vi sẩy thai hắn đã không còn gọi hai tiếng ba mẹ này nữa. Hôm nay được nghe lại khiến La Mục Nhiễm không khỏi vui mừng, bà ta tươi cười nhìn con trai.
- Tiểu Vận, cuối cùng con cũng thông suốt rồi, lại chịu về thăm hai ông bà già này.
Trái với La Mục Nhiễm, Tô Nhiếp Minh từ đầu đến cuối không hề nặn ra được một nụ cười. Ông ta chỉ nhìn con trai rồi gật đầu một cái.
- Về rồi thì vào dùng bữa đi.
Nói xong, ông ta thẳng thừng đứng lên và đi vào phòng ăn mà không buồn liếc nhìn vợ con một cái.
Tô Vận cũng lạnh lùng đi vào mà không đợi La Mục Nhiễm.
- Anh hai! Anh gọi em về làm gì vậy?
Lúc La Mục Nhiễm định vào phòng ăn thì giọng nói quen thuộc truyền đến, cùng đó là tiếng chào của người làm.
- Tiểu thư, cô về rồi!
La Mục Nhiễm mừng rỡ nhìn con gái và đi tới kéo lấy tay cô.
- Tiểu Nhiên, con cũng về sao?
Nụ cười trên môi Tô Hạ Nhiên dần tắt đi khi nhìn thấy La Mục Nhiễm. Cô chậm rãi rút tay ra và đi lướt qua mẹ mình, gọi lớn vào trong.
- Anh hai, anh không dẫn Vi Vi đến sao?
Câu này của cô rõ ràng là đang cố tình chọc giận Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm. Nhưng Tô Vận lại rất thích thú khi nghe như vậy.
- Tiểu Nhiên, vừa về đến nhà đã ầm ĩ lên như vậy, còn ra thể thống gì hay không?
Tô Nhiếp Minh ngồi ở vị trí đầu bàn mắng đứa con gái đang đi tới.
La Mục Nhiễm cũng bước vào nói.
- Tiểu Nhiên, ba con nói đúng đấy! Con là tiểu thư khuê các nên có ý tứ một chút. Hơn nữa, đang vui tại sao lại nhắc đến thứ tai ương kia chứ?
Tô Vận đang ngồi trên bàn ăn, nghe La Mục Nhiễm nói vậy, hắn liền ném thìa xuống và lạnh giọng quát.
- Cô ấy không phải người để bà muốn nói thế nào thì nói!
Hắn định đứng lên thì Tô Nhiếp Minh đã nhanh hơn quát.
- Con ngồi xuống!
Tô Vận chẳng những không chịu ngồi xuống mà còn cố tình chống đối.
- Hai người nghĩ rằng tôi thật sự muốn về đây ăn cơm? Nói thật nhé, tôi chẳng thể nào nuốt nổi khi nhìn kẻ đã giết con tôi, làm hại vợ tôi!
Khuôn mặt La Mục Nhiễm biến sắc đến khó coi khi nghe những lời này từ miệng Tô Vận thốt ra. Bà ta nổi đoá mà mắng.
- Vận, có phải con điên rồi không? Con vẫn không chịu từ bỏ con hồ ly đó? Con nói như vậy với ba con mà con không sợ cô ta sẽ đi gặp ông bà sao?
Tô Nhiếp Minh đẩy ghế đứng lên và gọi Tô Vận.
- Mày vào đây nói chuyện với tao!
Ông ta đi thẳng lên lầu. Tô Vận cũng không hề do dự hay nao núng gì, theo ông ta lên trên.
Tô Hạ Nhiên lo lắng gọi.
- Ba, ba không được đánh anh hai nữa! Ba!
La Mục Nhiễm không hài lòng với con gái, bà ta gọi quản gia đến.
- Diệp quản gia, đưa tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi.
Tô Hạ Nhiên đẩy Diệp quản gia ra và bất mãn đối diện với mẹ mình.
- Con không có ý định sẽ ở lại đây đâu ạ! Con sẽ đi ngay bây giờ.
Cô không mang theo hành lí về nên dĩ nhiên đã dự định sẽ ra ngoài ở rồi. Cô rời đi trước sự chứng kiến của La Mục Nhiễm mà không hề quay đầu lại mặc cho bà ta có gọi thế nào.
..............................
Tô Vận vừa vào thư phòng của Tô Nhiếp Minh đã hỏi ngay.
- Ông đã đến gặp cô ấy?
Tô Nhiếp Minh hồng hộc tức giận chỉ vào mặt hắn.
- Mày giỏi lắm, bây giờ còn dám vì nó mà chống đối lại tao?
Tô Vận cố nhịn xuống cơn phẫn nộ trong lòng, hắn cười nhạt, cố ý nhấn mạnh
- Ba, con đâu dám!
Tô Nhiếp Minh ho khan một cái cộng với một cái hừ lạnh. Tưởng rằng Tô Vận sẽ chịu bỏ cuộc, nào ngờ hắn nói thêm.
- Tôi không chống đối với ông nhưng không phải tôi sẽ buông tay Vi.
Bốp!
- Mày! Sao mày lại cứng đầu như vậy chứ?
Tô Nhiếp Minh đấm một cú vào ngay mặt Tô Vận và mắng.
Tô Vận liếm liếm khoé môi và đưa tay lau vết máu vừa bị rách ra.
- Bốn năm trước tôi đã mất cô ấy một lần rồi, bây giờ tôi sẽ không để lỡ thêm lần nào nữa!
Tô Nhiếp Minh càng nghe càng nổi giận. Ông ta rút chiếc roi trong ngăn kéo ra và ra lệnh.
- Quỳ xuống! Mày vẫn chưa sáng mắt ra đúng không? Tao sẽ đánh cho mày tỉnh!
Tô Vận nhếch môi, dù sao đây cũng không phải lần đầu hắn nếm thử mùi vị của chiếc roi này. Hắn thản nhiên quỳ xuống, chịu đựng từng đợt roi đau rát giáng xuống lưng.
Ba! Ba! Ba!
Tô Nhiếp Minh dùng hết sức để đánh, mỗi một roi hạ xuống là một câu chửi của ông ta.
- Để tao xem mày còn dám tư tưởng đến con ranh đó nữa hay không?
Mặc dù rất đau nhưng Tô Vận vẫn cắn chặt răng chịu đựng. Chiếc áo sơmi trắng của hắn đã bị rách theo từng roi, máu cũng nhuộm đỏ cả lưng.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã phải chịu bao nhiêu đòn roi của ba mình, từ nặng đến nhẹ, sớm đã trở nên chai lì rồi!
Tô Nhiếp Minh dừng lại và ném chiếc roi sang một bên. Ông ta bước tới ngồi xuống sofa, vừa rót trà vừa nói.
- Hôn sự của mày và Tịnh Tịnh đã được bàn bạc xong cả rồi. Ngày mai mày đưa con bé ra sân bay đón ba mẹ nó về nước.
Tô Vận nở một nụ cười trào phúng nhưng cũng có phần tức giận.
- Hôn sự của tôi nhưng tại sao chưa hỏi ý kiến của tôi mà đã quyết định?
Tô Nhiếp Minh uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
- Mày chỉ cần ngoan ngoãn bước vào lễ đường cùng Tịnh Tịnh là được. Những chuyện khác không cần phải lo!
Tô Vận từ từ đứng lên, hắn kiên quyết nói.
- Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không chấp nhận hôn sự này. Vợ của tôi chỉ có mỗi một Trình Tố Vi mà thôi!
Ba!
Tô Nhiếp Minh tức giận đập bàn.
- Mày không sợ tao sẽ khiến nó biến mất mãi mãi sao?
Tô Vận cười và hỏi lại.
- Ông cũng đã đe doạ cô ấy như vậy?
Nói xong, hắn đi ra khỏi thư phòng, để lại Tô Nhiếp Minh tức giận đến thở không ra hơi.
- ---------------------------------
Tô Vận vừa bước vào club đã thấy Liêu Minh Viễn lo lắng chạy đến nói nhỏ vào tai. Gương mặt hắn thoáng chút trở nên lạnh lùng, vỗ vỗ lên vai cậu em của mình rồi đi vào trong.
Đường Nhã Tịnh đã ngồi đây hơn một tiếng rồi, vừa thấy Tô Vận đi tới, cô ta liền tươi cười gọi.
- Vận, anh đến rồi sao?
Sau khi rời khỏi Tô gia, Tô Vận đến chỗ Mẫn Quan để xử lý vết thương. Hắn có rủ anh ta đến đây uống rượu nhưng anh ta lại từ chối, vì vậy mà hắn đã một mình đến đây. Không ngờ lại gặp phải người không muốn gặp.
Đường Nhã Tịnh kéo Tô Vận đến ngồi bên cạnh mình và rót rượu cho hắn.
- Vận, em đến Vịnh Uyên Ương tìm anh nhưng má Lý nói anh đã đến chỗ ba mẹ anh. Bác gái cũng vừa gọi cho em nói anh vừa bị bác trai mắng nên bỏ ra ngoài rồi. Em nghĩ anh sẽ đến đây nên đã ngồi đợi, thật may là em đã đoán trúng.
Tô Vận chỉ uống rượu mà xem những lời cô ta nói như gió thổi bên tai. Hắn uống rất nhiều, đến nỗi Đường Nhã Tịnh không kịp rót mà hắn đã cầm cả chai lên mà uống.
- Vận, anh uống nhiều quá rồi đó! Đừng uống nữa, chúng ta về thôi!
Tô Vận lúc càng say, như vậy hắn chỉ còn biết gọi cái tên quen thuộc.
- Vi, Vi, em thật sự không yêu anh nữa sao?
Nghe hắn gọi tên của người phụ nữ khác, Đường Nhã Tịnh không khỏi phẫn uất nói.
- Vận, anh say rồi! Là em đây, Tịnh Tịnh đây! Không phải cô ta nên anh không cần phải gọi làm gì. Hơn nữa, hôn sự của chúng ta cũng đã được ấn định xong rồi.
Cô ta vừa nói vừa cố gắng ôm lấy cánh tay Tô Vận nhưng lại bị hắn gạt ra.
- Cút! Cô tưởng tôi sẽ cưới cô sao? Tôi cho cô biết, đời này kiếp này tôi chỉ cưới mỗi mình Trình Tố Vi thôi!
Đường Nhã Tịnh càng nghe càng ấm ức, cô ta cứ nhìn Tô Vận uống liên tục và không còn nói gì nữa. Cô ta chỉ ngồi sát vào bên cạnh hắn và sờ soạng khắp người hắn.
- Vận, tối nay anh ở lại với em nhé....
Tô Vận đã quá say nên lý trí đã sớm bay mất. Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt thành Trình Tố Vi và cứ như vậy mà ôm vào ngực, cúi đầu hôn cô ta.
- Vi, Vi, em chịu gặp anh rồi sao? Em nhớ anh lắm đúng không? Có phải em còn rất yêu anh?
Đường Nhã Tịnh không hề phủ nhận mà cứ như vậy thừa thắng xông lên, ôm chặt lấy hắn và đáp lại nụ hôn.
Hai người rất nhanh liền nằm xuống, nam trên nữ dưới mà ôm hôn nhau nồng nhiệt.