Trời Quang

Edit: iwky + Sausugar

Thời gian bước vào tháng 5.

Mặc dù tháng 6, tháng 7 và tháng 8 mới là mùa hè ở Bắc bán cầu nhưng trên thực tế, Vĩnh Châu vào tháng 5 đã rất nóng.

Reng reng reng reng reng.

Chuông tan học vang lên, Dư Trừ xách balo đi ra ngoài, nhận được điện thoại của Nghiêm Duyệt: "Duyệt Duyệt, sao giờ này cậu còn chưa ngủ?"

"Tớ về rồi."

"Về rồi á?"

Bây giờ vẫn còn lâu mới nghỉ hè.

Dư Trừ có chút suy đoán, nhưng cũng không hỏi qua điện thoại: "Tớ vừa tan học, bây giờ tới gặp cậu nhé?"

Nghiêm Duyệt nói không cần: "Tớ qua tìm cậu, sắp tới rồi."

Hai người hẹn gặp nhau tại một quán trà sữa bên ngoài Đại học Minh Thành.

Nghiêm Duyệt tàu xe mệt nhọc, sắc mặt không tốt, biểu tình càng thêm chán nản: "Tớ chia tay rồi."

Dư Trừ gọi cho cô ấy một cốc trà hoa quả, đẩy cho cô ấy: "Tại sao vậy?"

"Không biết phải tiếp tục thế nào," Nghiêm Duyệt uống một ngụm trà, cười nói: "Gia đình phản đối, chênh lệch giàu nghèo, yêu nơi đất khách... Tớ cảm thấy con đường này quá khó đi."

Dư Trừ im lặng.

Cô biết gia đình bạn gái Nghiêm Duyệt rất giàu có, cô cũng từng gặp Tiểu Dương, đó là một cô gái thanh tú, đáng yêu, sẽ làm cho người ta thích, cũng cần được người ta che chở và đồng hành.

"Cậu đề nghị hay là cô ấy?"

"Là tớ, đã năm năm như vậy rồi. Mỗi lần cãi nhau, bất kể là lỗi của cô ấy hay của tớ, chỉ cần cô ấy khóc là tớ lại nhịn không được nhận lỗi rồi dỗ cô ấy."

Trước đây khi trò chuyện, Dư Trừ luôn nói với cô ấy rằng không nên quá si tình và không nên đánh mất chính mình trong tình yêu. Nhưng cô ấy không thể làm được, chỉ biết nhận lỗi, xin lỗi và nhượng bộ. Nhưng điều này căn bản không giải quyết được vấn đề gì cả.

Dư Trừ thở dài nắm tay bạn mình: "Muốn khóc thì cứ khóc đi."

Nghiêm Duyệt dùng sức chớp mắt: "Không sao, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết thôi. Đã lâu rồi tớ không gặp ba mẹ, về nhà gặp họ đã."

Vì tình yêu, cô suýt nữa đã từ mặt ba mẹ, thậm chí mấy tháng nay cô còn không nói một lời nào. Nhưng khi cô ngồi trên máy bay lật xem album ảnh, nhìn thấy mái tóc bạc và những nếp nhăn nơi khóe mắt ba mẹ, cô lại cảm thấy chua xót không hiểu vì sao.

Dư Trừ ừm một tiếng, không biết nên khuyên nhủ hay an ủi cô thế nào.

Lúc Nghiêm Duyệt lên xe, Dư Trừ vẫn cảm thấy bất an, gửi tin nhắn cho cô: "Duyệt Duyệt, về đến nhà thì nhớ nhắn tin cho tớ biết nhé."

Nhìn thấy câu trả lời "ok" từ bạn mình, cô mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhật trình nhắc nhở cô rằng hôm nay cô sẽ đến nhà Trình Khuynh để thay cát cho A Bạch.

Cô đã nói với Trình Khuynh là thứ Năm hàng tuần cô sẽ qua, hôm nay vừa vặn là thứ Năm.

Như thường lệ, cô gửi tin nhắn cho Trình Khuynh trước.


Cô hiếm khi gọi điện cho Trình Khuynh, theo cô, gọi điện thoại sẽ rất phiền.

Tin nhắn không phản hồi, khi đến nhà Trình Khuynh, cô bấm chuông, gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

Thậm chí có thể nghe thấy tiếng mèo con kêu qua cửa, vậy có lẽ Trình Khuynh không có ở nhà.

Cô mở khóa vân tay rồi đi vào.

Đã hai lần Trình Khuynh không có ở đây, chỉ có mình cô.

Sau vài lần tiếp xúc, A Bạch đã ghi nhớ mùi hương của cô, rất dính cô, bị cô ôm vào trong ngực một chút cũng không quấy.

Thức ăn cho mèo có vẻ không ngon lắm nên nó chỉ ăn một chút, Dư Trừ tính toán đổi sang nhãn hiệu khác.

Làm xong việc cần làm, cô trêu chọc mèo con một lúc rồi đặt nó xuống, vừa bước tới cửa thì cửa từ bên ngoài mở ra.

"Cô Trình?"

Dư Trừ hơi ngạc nhiên, bình thường Trình Khuynh không ở nhà vào thời điểm này.

"Lần trước em làm rơi thẻ ngân hàng ở khe ghế sofa."

Trình Khuynh mở ngăn kéo bàn trà, đưa thẻ cho cô: "Hai ngày trước tôi quên đưa cho em."

"Cám ơn, em có nghĩ tới, nhưng sau đó lại quên mất."

Cô không thường xuyên sử dụng tấm thẻ này, là lần đó về nhà thuận tay lấy.

Trình Khuynh vào bếp rót hai ly nước chanh dây: "Sao em lại đến vào lúc này?"

"Bạn em về nước, em ra ngoài trò chuyện với cậu ấy một lúc."

"Là người bạn mà em đi học thay ấy hả?"

Dư Trừ: "Sao chị lại biết?"

Trình Khuynh: "Đoán thôi."

A Bạch vốn đã được đặt xuống, bây giờ nhìn thấy Dư Trừ vẫn còn ở đó, lại tiến tới, cọ ống quần cô.

Nhìn thấy Dư Trừ cúi xuống bế mèo con lên, Trình Khuynh nói: "Em ngồi đi."

Dư Trừ tiếp tục chủ đề đang nói dở: "Cậu ấy vừa chia tay bạn gái nên rất buồn, em ở cùng cậu ấy một lúc. Thư viện không còn chỗ ngồi nên em đến đây."

Trình Khuynh nhìn tay cô vuốt ve mèo con: "Bạn gái?"

"Vâng... Cậu ấy đã come out với gia đình từ hồi cấp 3."

Trình Khuynh nghe được lời này, hơi nhướng mày.

Come out... Sau khi luật hôn nhân đồng giới được thông qua vài năm trước, hiếm khi nghe thấy từ này, hay nói cách khác, cô chưa bao giờ suy xét đến nó.

Nói tới đây, Dư Trừ cảm thấy có chút chán nản: "Em không hiểu lắm. Họ ở bên nhau 5 năm, cãi nhau lớn rồi cuối cùng lại chia tay. Cậu ấy kể lại cảnh đó cho em nghe, cậu ấy nói bạn gái cậu ấy là người có tiền lại ham hư vinh, bạn gái nói cậu ấy tầm thường nhưng cứ hay tự cao."


Nếu là cô, cho dù có chia tay, cô cũng sẽ không nhẫn tâm nói ra lời nào không hay với người mình yêu.

"Tôi cũng không hiểu," Trình Khuynh nhẹ nhàng nói, "Nhưng bạn của em trông rất bình thường sao?"

Dư Trừ không khỏi bật cười: "Chị để ý mấy chi tiết lạ thật đấy."

"Ninh tỷ nói với tôi là em ấy rất xinh đẹp."

"Đúng là cậu ấy rất đẹp."

Dư Trừ bỗng nhiên dừng lại: "Nếu như ngày đó không phải em đến đó thay cho Duyệt Duyệt..."

"Ừm?"

"Vậy người chị gặp chính là cậu ấy."

Trình Khuynh tay trái vuốt mèo, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Em muốn nói gì?"

Dư Trừ lập tức dừng lại: "Em không nói gì cả."

Nhưng đôi mắt Trình Khuynh hơi cong cong, cười như không cười mà nhìn nàng: "Không chấp nhận."

---Nếu là cậu ấy nói thì chị có chấp nhận không?

Dư Trừ mím môi dưới, không nói gì trong vài giây.

Trình Khuynh cười: "Sao em không nói gì?"

Dư Trừ: "À... Không có gì. Em phải quay lại trường đây, đúng rồi, A Bạch bị chán ăn, em muốn cuối tuần đưa nó đi khám một chút, được không ạ?"

Trình Khuynh: "Được, tôi đi cùng em."

"Vậy em đi trước." Dư Trừ đứng lên.

Trình Khuynh gật đầu: "Cuối tuần gặp lại."

*

Trước khi tuần thi đến, Dư Trừ đã điều chỉnh tốt trạng thái và bắt đầu suy nghĩ về việc sắp xếp thời gian trong tương lai.

Cô có hai việc phải làm. Đầu tiên là quay trở lại học chuyên ngành và thực tập, đó là nghề mà cô sẽ dựa vào để sinh tồn trong tương lai. Hai là tiếp tục công việc quay video trước đó, cô vẫn cần nguồn thu nhập này để nuôi sống bản thân.

Trước đó, cô được Dư Đình Thu cho biết có một dự án tuyển dụng thực tập sinh, cô và An Khả đã nộp hồ sơ nhưng vẫn chưa có kết quả.

Cô đã nói chuyện quay video với Từ Dĩ Hằng, ý của Từ Dĩ Hằng là cậu sẽ không hợp tác với Đường đạo nữa, cậu muốn hỏi ý kiến của Tần Phàm.

Khi Dư Trừ hỏi Tần Phàm, cô ấy lập tức đồng ý.

Ban đầu đã thống nhất là sẽ mời cô ấy đi ăn tối nên nhà hàng cũng do Dư Trừ quyết định.


Dư Trừ gọi điện, hẹn ngồi bên cửa sổ, cô cùng Từ Dĩ Hằng đến trước, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Tần Phàm.

Tần Phàm đúng giờ đến, nhìn thấy Từ Dĩ Hằng có chút kinh ngạc, cười nói: "Tiểu Trừ đãi tỷ tỷ một bữa không thành tâm nha, em và Tiểu Từ mời chị ạ?"

Dư Trừ rót cho cô một cốc nước: "Là em mời, chị yên tâm."

"Có chuyện gì, nói đi"

Tần Phàm lúc đầu có chút kinh ngạc, tưởng là gặp riêng, nhưng bây giờ vừa đến đã thấy hai người trẻ tuổi ngồi nghiêm chỉnh, liền biết hôm nay nhất định là nói chuyện công việc.

"Tần tỷ, sau chuyện lần trước, em có một vấn đề muốn hỏi chị."

"Em nói đi."

"Chắc là chị cũng không thích uống rượu với một đám nhà đầu tư như thế phải không ạ?"

"Đương nhiên."

Tần Phàm cười như không cười, đảo mắt: "Tiểu Trừ, tỷ tỷ lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, chỉ biết một điều, đó là công việc mà thôi, để kiếm tiền, không vui cũng chỉ có thể nhịn."

Từ Dĩ Hằng cũng cười: "Vậy Tần tỷ, chị chưa từng nghĩ đến việc chuyển studio sao?"

"Có nghĩ tới, sao thế, Tiểu Từ, cậu muốn "cướp" tôi sang chỗ nào đấy?"

"Em không cướp chị đi đâu cả. Điều em muốn nói là, sao chị không tự mình mở studio?"

"Tôi á?"

"Vâng, chị đã nắm chắc xu hướng thị trường. Thực ra chỉ còn thiếu một đối tác am hiểu về nhiếp ảnh. Còn những mặt khác em sẽ nghĩ cách. Gần đây em có tiếp xúc với một dự án từ thiện, cần chụp rất nhiều công ích."

Tần Phàm có chút cảm động: "Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu."

Cô biết chàng trai trước mặt cô điềm tĩnh lão luyện hơn tuổi của mình, từ lúc năm Nhất đã làm tình nguyện viên cộng đồng, mạo hiểm tham gia các dự án và là một người đầy quyết tâm.

"Tiểu Từ, cậu quả là ưu tú. Nhưng nếu muốn tôi mạo hiểm cùng cậu thì phải thuyết phục tôi nhiều hơn nữa kìa. Cậu biết đấy, có rất nhiều chuyện cần phải có kinh nghiệm mới làm được."

Từ Dĩ Hằng gật đầu: "Đương nhiên em biết, nhưng lần này em không mang theo tài liệu tới đây, nếu Tần tỷ có hứng thú, lần sau gặp mặt chúng ta có thể nói cụ thể hơn được không?"

Tần Phàm liếc nhìn Dư Trừ: "Tiểu Trừ có đến không?"

Dư Trừ lập tức nói: "Có, đương nhiên là có."

"Được rồi," Tần Phàm nghịch nghịch móng tay, "Tôi vẫn phải cho Tiểu Trừ chút mặt mũi."

Dư Trừ bị cô ấy nói có chút ngượng ngùng, nhưng đó là sự thật, Tần Phàm vẫn luôn quan tâm cô rất nhiều.

Nhận được câu trả lời của cô ấy, Từ Dĩ Hằng đứng lên: "Tần tỷ, em về trước đây, lần sau bàn tiếp ạ."

Chờ cậu rời đi, Tần Phàm lập tức thoát khỏi chế độ làm việc, quay đầu nhìn Dư Trừ, ánh mắt lấp lánh: "Em còn muốn đãi tôi một bữa không?"

"Đãi, đương nhiên là đãi."

Tới cũng tới rồi, Dư Trừ sẽ không cảm thấy tiếc tiền đâu.

Nhà hàng này trước đây Trình Khuynh đã giới thiệu cho cô, nói rằng nó có môi trường tốt, vị trí tốt và giá không quá cao, thích hợp để bàn công việc.

Tần Phàm thở dài: "Muốn được em đãi một bữa thật là khó quá. Em nói xem, em nói muốn đãi chị một bữa cơm đã bao lâu rồi?"

Dư Trừ chỉ có thể cười nói xin lỗi: "Hôm nay Tần tỷ có thể gọi món gì cũng được ạ."

"Thế, ngoài việc ăn uống ra, em có thể mời tỷ tỷ đi xem phim được không?"

"Dạ?"


Dư Trừ không có phản ứng gì.

Cô đi xem phim với Tần Phàm sao, hình như có hơi kỳ. Suy cho cùng, các cô là đồng nghiệp chứ không phải bạn bè.

Thấy cô không trả lời, Tần Phàm cũng không hỏi thêm, bắt đầu gọi món.

Khi ăn cơm cũng nói chuyện công việc.

Tần Phàm kể về trải nghiệm của bản thân: "Tôi từng làm người mẫu, cho đến một lần, tôi quay rượu vang đỏ, họ lại ép tôi phải uống rượu thật. Lúc đó tôi không nói hai lời hất luôn rượu vào mặt đạo diễn, sau đó chén cơm người mẫu này tôi không ăn tiếp được nữa, đành phải lui về hậu trường."

Dư Trừ có chút khiếp sợ.

Thì ra là thế... Chẳng trách lần trước cô không muốn chụp ảnh áo tắm, Tần Phàm đã giúp cô trao đổi với đạo diễn.

"Được rồi, ăn cơm đi."

Tần Phàm không khỏi bật cười khi thấy đôi mắt đen láy của cô trợn to, trông mới đáng yêu làm sao.

Ăn xong, Dư Trừ đi thanh toán trước, còn Tần Phàm thì ở bên cạnh đợi cô.

Tổng hóa đơn lên tới 500 tệ, đối với Dư Trừ mà nói đó là một số tiền không nhỏ.

Tần Phàm nhận thấy vẻ mặt cô hiện lên một tia đau khổ, quay lại chủ đề trước đó: "Thế nào Tiểu Trừ, em đã suy xét chưa? Có muốn mời tôi đi xem phim không?"

Nói đi nói lại điều này, Dư Trừ đã không có lý do từ chối.

Một vé xem phim chỉ có 40, 50 tệ, cô không đồng ý thì cũng thật quá đáng.

Dư Trừ mỉm cười với cô ấy: "Được ạ, đi thôi."

Tần Phàm khẽ mím đôi môi đỏ mọng.

Bé thỏ trắng này cuối cùng cũng hào phóng một lần.

Hai người đi ra khỏi nhà hàng, Dư Trừ cúi đầu nói chuyện, suýt chút nữa va phải ai đó, được Tần Phàm đỡ mới đứng vững, cô nheo mắt lại: "Cô Trình?"

Trình Khuynh mặc bộ vest màu xám nhạt, sơ mi xanh lam, váy bút chì đen, nhìn như trang phục công sở, ánh mắt đảo qua nói: "Em đến đây ăn cơm à?"

"Vâng đúng ạ..." Lúc này Dư Trừ mới nhớ tới Tần Phàm đang đứng bên cạnh mình, thuận miệng nói: "Đây là..."

Tần Phàm mỉm cười: "Xin chào, tôi là Tần Phàm."

Cô ấy chủ động lên tiếng, cắt ngang lời nói của Dư Trừ.

Trình Khuynh vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt dừng lại trên má cô ấy hai giây rồi rời đi.

Cô gật đầu với Dư Trừ, ra hiệu tạm biệt.

Nụ cười của Tần Phàm càng tươi hơn, trong mắt lộ vẻ khiêu khích: "Được rồi, Tiểu Trừ, nhanh mời tỷ tỷ đi xem phim, đừng trì hoãn công việc của cô giáo em nữa."

Dư Trừ: "...À, vâng."

Cô còn chưa kịp giải thích đây không phải cô giáo của cô, Tần Phàm đã nhẹ nhàng đẩy vai cô, giục cô rời đi.

Người phụ nữ đứng đó hơi nheo mắt lại, nụ cười trên môi dần nhạt đi.

Tỷ tỷ?

°° vote đi bé °°

Rào cây 🍍 lại liềng đi cô giáo ơi 👩‍🏫


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận