Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân


Nghe vậy, đôi mắt lục trong veo mở to, loe lóe ánh sáng kỳ lạ, bàn tay nhỏ túm chặt áo mẹ, “Mẹ ơi, bí mật gì vậy? Bí mật về bố phải không mẹ?” Tô Phi bế Morris ngồi dậy, ngón tay mảnh dẻ bóp nhẹ đôi má của con trai, lòng tự hào khôn kể.

Con trai mình thông mình quá! Làn môi uốn thành đường cong xinh đẹp, “Mỗi đêm, bố đều vụng trộm qua xem con ngủ, bố còn giúp con đắp lại chăn nữa.

Nhưng Morris ngủ quá say nên không phát hiện ra.

Thật ra bố luôn âm thầm quan tâm con.

Nếu Morris là bông hoa nhỏ và mẹ như mặt trời, bông hoa nhỏ luôn nhìn thấy mặt trời, cảm nhận được tình yêu ấm áp của mẹ.

Nhưng bố lại như mặt đất, yêu thương, nuôi nấng con một cách lặng lẽ, không cảm nhận được bằng giác quan bình thường nên con mới không có cảm giác.

Mẹ nói như vậy, con hiểu chưa?” “Vâng ạ.” Morris nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ.

Sau cuộc tâm sự với mẹ, bao mê man, lạc lõng trong lòng Morris không cánh mà bay.

Hóa ra không phải bố không thích mình, bố không biết biểu đạt thế nào thôi.

“Vậy nên...” Thấy con yêu đã thông suốt, Tô Phi lập tức chuyển ngữ điệu, “Morris phải thân thiết, gần gũi với bố hơn nhé.

Nếu con chủ động, mẹ tin rằng bố sẽ rất vui vẻ.

Bố hay xấu hổ, Morris phải dũng cảm lên nhé, mẹ ủng hộ con.” “Con cảm ơn mẹ.” Morris ngọt ngào thơm má mẹ yêu, rồi vươn má phải ra, Tô Phi hiểu ý, tặng con yêu cái thơm, vuốt mái tóc đen mềm mại của Morris, mỉm cười.

Cảnh ấm ấp của hai mẹ con được một đôi mắt lục ghi lại không sót một giây, môi mỏng khẽ cong vui vẻ.


Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra đóng lại mà đôi mẹ con trong phòng chưa từng phát hiện ra.

Hai mẹ con chơi đùa một lát, đến lúc không còn sớm, Morris ngoan ngoãn rửa mặt, lên giường đắp chăn đi ngủ.

“Ngủ ngon nhé, con yêu của mẹ.” Tô Phi hôn trán Morris, chỉnh chăn lại giúp con yêu.

Morris đáp lại: “Chúc mẹ yêu của con ngủ ngon.

Mẹ giúp con chúc papa ngủ ngon nhé.” Morris nói xong ngay tắp lự trốn vào chăn.

Tô Phi mỉm cười, tắt đèn trong phòng Morris, nhẹ chân bước ra ngoài.

“Anh Jester làm xong việc rồi à?” Tô Phi mở cửa phòng ngủ, Jester đang tựa vào đầu giường đọc báo, nghe thấy tiếng vợ yêu liền ngẩng lên, vươn tay về phía vợ, cong cong làn môi, “...!Tô Tô.” Đôi mắt ai đó sáng ngời, nhanh chóng lên giường xốc chăn, chui vào vòng tay ấm áp của chồng yêu.

“Đúng rồi, con nhờ em chúc anh Jester ngủ ngon!” Tô Phi giữ vẻ mặt bình tĩnh nói.

Tô Phi vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp nhè nhẹ quanh tai, “Tô Tô, anh sẽ cố thay đổi...” “Anh hiểu, con là kho báu của em! Anh cũng là kho báu của em, em cũng là kho báu của cha con anh...” Tô Phi nhè nhẹ nhắm mắt, lắng nghe nhịp đập từ trái tim của Jester, đó là giai điệu hạnh phúc ngọt ngào nhất, yên tĩnh, thẳm sâu, thực tế, vị ngọt nồng đậm nhè nhẹ thấm vào tâm can, đáy lòng tràn đầy thỏa mãn.

Tình yêu như con suối nhỏ róc rách chảy xuôi, chưa từng thay màu, ấy mới là hạnh phúc đời người.

Jester từ nhỏ đã sống cùng ông nội, ngày qua ngày chịu sự giáo dục vương giả khốc liệt, ông nội lại bận công tác, hai ông cháu không thân thiết, gần gũi nhau được một giây.

Felix chăm sóc Jester, nhưng không vượt qua giới hạn chủ tớ.

Những kẻ khác chỉ biết sợ hãi, nịnh nọt, là loại người Jester khinh thường, ghét bỏ.

Bé hơn cái tuổi lên mười, Jester sống trong bóng đêm đơn côi vô tận, ngày từng ngày vứt bỏ dần tính trẻ con, tôi luyện trái tim sâu sắc hơn biển khơi.


Việc ưa thích nhất là đả kích tinh thần người khác liên tục, đặc biệt là những kẻ tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ.

Nhìn tinh thần của những con hổ giấy kia dần dần bị ăn mòn, yếu ớt đến không chịu nổi một kích...!gây hứng thú không nhỏ với anh.

Lột trần nội tâm u ám xấu xí sâu bên trong mã ngoài đẹp đẽ kia, thưởng thức những kẻ đó trượt dài sa đọa, bị kiểm soát bởi những cảm xúc tiêu cực...!từ giãy dụa chuyển mình đến tuyệt vọng cùng cực, một lần lại một lần.

Những giãy dụa, tuyệt vọng đó đâu hẳn gây hứng thú cho Jester.

Ý nghĩ lúc đó của anh còn đơn giản, điều các người tranh đấu máu chảy đầu rơi vẫn không chiếm được, nhưng đối với tôi còn dễ hơn ăn kẹo.

Cảm xúc tuyệt vọng, phẫn hận nghiêng trời lệch đất chẳng lẽ không thú vị hay sao.

Jester thích cảm giác sợ hãi của người khác đối với mình, nhưng cũng ghét những kẻ nhu nhược đó không kém.

Qua mười tuổi, Jester hoàn toàn thay đổi mục tiêu, việc tra tấn người khác trở nên cực kỳ không thú vị.

Mục tiêu mới của Jester trong vòng mười năm sau này là chiếm cứ trọn vẹn trái tim và thể xác Tô Tô.

Morris là đứa bé đầu tiên của Jester và Tô Tô, vô cùng có ý nghĩa.

Chính Jester cũng không rõ mình có bao chờ mong đối với Morris, Morris là kết tinh tình yêu tuyệt vời nhất của Tô Tô và Jester! Jester không hiểu nên thân thiết với con trai thế nào, mỗi khi chạm đến ánh mắt khát vọng trên mặt con, ai đó lại trở nên ngờ nghệch, ngốc nghếch! Bất ngờ nghe được cuộc trò chuyện của Tô Phi và Morris, Jester không biết chính mình kích động tới mức nào, bố với con đúng là giống y chang.

Jester muốn làm một người chồng tốt, một người cha tốt, muốn cùng Tô Tô và con trai xây dựng một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ nhất.


Jester đột nhiên nằm sấp trên người Tô Phi, chôn sâu mái đầu nơi hõm cổ vợ, ôm chặt người con gái anh yêu hơn mười năm qua trong lòng, “Hai người đều là kho báu của anh...!Tô Tô, anh rất hạnh phúc.” “Em cũng rất hạnh phúc.” Tô Phi bình yên nằm trong lòng Jester, yên tâm nhắm mắt ngủ.

Vài ngày sau —— “Morris ăn đùi gà nhé.” Tô Phi gắp chiếc đùi gà vàng óng vào bát của Morris, bé con đang ngồi giữa cha mẹ, “Con phải ăn nhiều, mới lớn nhanh, khỏe mạnh.” “Mẹ ơi, mẹ cũng ăn này.” Morris gắp món ăn yêu thích nhất của mẹ yêu, thịt bò kho, để vào bát Tô Phi, ngập ngừng một giây rồi gắp thêm miếng thịt bò đặt vào bát Jester.

Morris hơi run, nhưng vẫn dũng cảm đối mặt với bố, nhớ lời dặn của mẹ yêu, bé con khẽ nhếch môi, cười hồn nhiên, “Con mời bố ăn.” “Ừ.” Tim ai đó bỗng dưng mềm nhũn, đôi mắt được Morris sao y bản gốc vốn phát ra tia lạnh lùng giờ tỏa vầng sáng hoa mỹ, môi mỏng nhả chữ đúng theo quy tắc im lặng là vàng.

Dù vậy, Morris vẫn thỏa mãn vùi đầu gặm đùi gà, ngon quá đi thôi.

Morris đang vui sướng xâu xé đùi gà thì trước mắt xuất hiện một mảng xanh biếc, bên tai truyền tới thanh âm của bố yêu, “Con không được khảnh ăn...” Bé con lập tức gắp miếng rau vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt, lòng không ngừng nhảy nhót.

Tô Phi và Jester không chỉ truyền gen tốt cho con trai, còn truyền luôn cà thói kén ăn của Jester.

Bình thường Tô Phi nhiệt tình gắp thức ăn vào bát con yêu nên thói xấu kén ăn của Morris mới không được phát huy.

Ba người hạnh phúc ăn bữa cơm chiều.

Mâm cơm yên tĩnh như mọi khi, nhưng không khí ấm áp vẫn quanh quẩn trong lòng ba người, chưa từng phân tán....! “Bố ơi, bố con mình chơi một lúc đi.

Mẹ mệt rồi, mẹ muốn nghỉ ngơi.” Morris vừa chơi tennis cùng mẹ, bé con dư thừa năng lượng, hăng hái khiêng vợt tennis chạy đến trước mặt bố.

Jester biếng nhác đứng dậy, cầm vợt trong tay Tô Phi, đi tới sân bóng.

Morris sửng sốt, đánh bạo đưa bàn tay nhỏ bé lên cầm tay bố.

Sắc mặt Jester ôn hòa, trở bàn tay cầm lấy tay con, dắt đến sân tennis rồi mới rời đi, tách ra hai bên, bắt đầu trận đấu.

Tô Phi đứng cạnh đường biên, mềm mại nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời mình, khẽ mỉm cười.

Làn gió hây hẩy nhắn dùm niềm hạnh phúc của Tô Phi đến hai bên sân bóng, một lớn một nhỏ nhất trí quay đầu hướng về người phụ nữ họ yêu nhất cuộc đời này, cười theo, nhận được ánh mắt cổ vũ, hai người mới quay lại trận bóng.

Jester không nhường con, nhưng cũng không xuất toàn lực.


Morris còn nhỏ, còn nhiều điều phải học.

Jester không nuông chiều con, Morris là gia chủ tiếp theo của gia tộc Lance.

Morris phải sớm hiểu biết xã hội phức tạp xung quanh, phải nhanh chóng học hết những gì bố truyền cho, hơn nữa còn phải vượt trên bố, phải có đủ khả năng bảo vệ bản thân, bảo vệ người sẽ đi cùng thằng bé suốt cuộc đời, người đó bây giờ chưa xuất hiện nhưng sớm muộn cũng sẽ đến vào một ngày nào đó.

Như Jester và Tô Phi.

“Bố ơi, bố con mình chơi thêm một ván nữa nhé.” Tuy bại trận, nhưng Morris không hề giận dỗi.

Ánh nhìn tỏa ra tia kiên định, nhiệt tình sáng rọi, đôi mắt long lanh rực rỡ dưới ánh mặt trời, cực kỳ giống mẹ.

Morris quấn quít Jester đánh ba ván tennis, dù thua liểng xiểng nhưng thu hoạch không tồi, khoảng cách giữa hai bố con được kéo gần không chỉ một bước.

“Nhìn hai bố con này, người ngợm toàn mồ hôi.” Thấy hai bố con kết thúc trận đấu, Tô Phi nhanh chóng lấy khăn trong túi, lau mồ hôi cho chồng và con.

Thật ra, chỉ có Morris toát mồ hôi như tắm, Jester vẫn khoan khoái như chưa từng vận động.

Nhưng nếu Tô Phi chỉ lau mồ hôi cho con yêu, hẳn người nào đó sẽ ghen lồng lên.

Trước đây, Cổ Đức Sâm chỉ có sân quần vợt trong nhà, mấy năm gần đây mới xây dựng thêm sân tennis ngoài trời.

Khoảng cách từ sân quần vợt ngoài trời về đến lâu đài ước chừng khoảng 30 phút.

Morris tự đi một nửa quãng đường, nửa quãng đường còn lại được bố Jester bế.

Mẹ Tô Phi xách túi tennis đi phía sau, ngắm hai bố con thân mật đằng trước.

Ba người chậm rãi bước về lâu đài, con đường phía trước dường như không có điểm dừng, dài vô tận...!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận