Chương 13
Tiêu Hòa Lễ cùng Mộc Hãn giống nhau, đều là người thích nói nhiều, mà Tạ Khinh Dung thuộc loại hay lắng nghe, cho nên chỉ cần có Tiêu Hòa Lễ hoặc Mộc Hãn bên cạnh, lỗ tai của cô căn bản là không thể nhàn rỗi.
Ba năm nay, Tiêu Hòa Lễ hạn chế tối đa việc nhắc đến Mộc Hãn, cho rằng đối với Dung Dung, việc đó là cấm kỵ, vì vậy mới nhịn hết ba năm, không báo cáo sự thật cho Tạ Khinh Dung. Phải biết rằng, nàng thật vất vả mới đợi được tới lúc Tạ Khinh Dung tin tưởng lời nói của mình, chịu đựng chẳng hé môi, đó là việc làm khó chịu cỡ nào.
“Dung Dung, bồ chắc là không biết Mộc Hãn xấu xa tới mức nào đâu, bồ nhớ không, sinh nhật năm ấy, cô ta bị người ta đánh, cho nên không tới dự sinh nhật mình được, thật ra, rõ ràng cô ta là tự mình đánh….” Tiêu Hòa Lễ đem mấy lời dồn nén trong lòng nhiều năm nói ra hết, cảm thấy sung sướng vô cùng.
“Là tự cậu ấy đánh?” Tạ Khinh Dung không thể tưởng tượng nổi, Mộc Hãn yêu quý khuôn mặt mình như vậy, thế mà dám làm tổn thương nó, chỉ để lưu mình ở lại?
“Tớ chẳng biết nữa, tự cô ta đi nói với mình, còn nữa….” Tiêu Hòa Lễ đang muốn đem toàn bộ ủy khuất nhiều năm nói ra, nhưng lại bị Tạ Khinh Dung đánh gãy.
“Không nói về cậu ấy nữa, đã khuya, đi ngủ đi, tớ ngày mai còn phải đi làm.” Tạ Khinh Dung không muốn cùng Tiêu Hòa Lễ nói về Mộc Hãn nữa, cũng chẳng muốn biết nàng xấu xa thế nào, có lẽ -- biết càng nhiều sẽ hiểu, nàng đã quan tâm tới mình mức nào.
Tiêu Hòa Lễ làm sao đi ngủ, muốn mượn việc nhân lúc nói xấu nàng, nhưng thấy Dung Dung đã nhắm mắt lại, cô đành buồn bực ngậm lại miệng.
Nói thật, Tiêu Hòa Lễ cảm thấy, Dung Dung đối với Mộc Hãn có vài điểm dị thường, nhớ tới nhân vật Lí Dương kia, Tiêu Hòa Lễ vẫn đem hắn quăng đi, nghĩ lại thì thấy, Dung Dung đối với Mộc Hãn, tình cảm còn sâu đậm hơn với mình.
Tạ Khinh Dung nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng Mộc Hãn ngồi xổm xuống, điều này làm cô nhớ tới, rất nhiều năm trước kia, Mộc Hãn cũng từng ngồi xổm xuống, cuộn người thành một đoàn như vậy.
Khi đó, cô đi dạo phố cùng Mộc Hãn, tay trong tay, Mộc Hãn luôn chủ động nắm lấy tay mình, cô còn giễu cợt Mộc Hãn giống như mấy đứa nhóc trong nhà trẻ, Mộc Hãn cãi lại nói -- tớ thích thế thì sao?
Cô có cảm giác, Mộc Hãn nắm tay mình hơi chặt, động tác cũng dừng lại, cô phát hiện, Mộc Hãn nhìn chằm chằm về phía trước, theo ánh mắt nàng, cô nhìn thấy một đôi vợ chồng dẫn theo đứa bé trai, ở công viên chơi đùa, thoạt nhìn thật giống gia đình hoàn mỹ ba người.
“Làm sao vậy?” Tạ Khinh Dung hỏi.
“Người đàn ông đó là ba mình, nhưng đã là chuyện nhiều năm trước rồi, bây giờ chẳng qua là người xa lạ.” Mộc Hãn lúc này mới phát hiện, mình đã xiết chặt tay Dung Dung từ lúc nào.
Lúc đó, Tạ Khinh Dung còn chưa hiểu tình hình nhà Mộc Hãn, chỉ biết là, nhà nàng cách trường học không xa, nhưng nàng vẫn ít khi nào về nhà.
Tạ Khinh Dung cũng hơi hiểu được chút ít.
“Chúng ta đi chỗ khác ngồi xuống một chút.” Tạ Khinh Dung nghĩ, Mộc Hãn sẽ không muốn cùng ba nàng chào hỏi, quả nhiên, Mộc Hãn thật sự không thích thấy cái cảnh gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ.
Từ trước đến nay, Mộc Hãn luôn thích cái tính không chủ động tò mò việc riêng tư của người khác của Dung Dung, nhưng ngày hôm đó, Mộc Hãn rất muốn nói hết tất cả cùng cô.
“Ba mẹ mình ly hôn từ lúc mình còn rất nhỏ, kỳ thật bọn họ có ly hôn hay không cũng thế, cả ngày hễ gặp mặt nhau là gây lộn, từ lúc tớ bắt đầu có trí nhớ đã vậy, cái gì là tình thương cả ba, tình thương của mẹ, tớ chưa bao giờ biết, mà cũng chẳng hi vọng biết. Bọn họ là người tốt, nhưng khi đến với nhau, họ lại chẳng phải là ba mẹ tốt. Sau này, mỗi người bọn họ lại có gia đình riêng, một người biến thành mẹ hiền vợ đảm, người kia thì thành chồng tốt ba tốt, thật sự là châm chọc. Bọn họ lúc bất hòa mà sinh mình ra, mình đúng ra không nên tồn tại, đi đâu cũng thành người thừa, bọn họ đối xử với mình như khách lạ qua đường…..” Mộc Hãn ngồi xổm xuống, cuộn người lại, làm Tạ Khinh Dung nhìn đặc biệt xúc động.
“Bọn họ có lẽ cảm thấy có lỗi với cậu.” Tạ Khinh Dung cũng ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng một chút, xem như an ủi.
“Tôi mới chẳng thèm để ý bọn họ, vừa nhìn là thấy ghét.” Mộc Hãn nhíu mày nói.
“Ba mẹ mình tốt lắm, hay vậy đi, mình bảo mẹ nhận cậu làm con gái nuôi.” Tạ Khinh Dung nghĩ, chuyện có thể làm được, liền lập tức đề nghị.
Mộc Hãn đã gặp qua ba mẹ Tạ Khinh Dung, cặp vợ chồng bình thường, hòa ái dễ gần, nàng thích hai người họ, còn thấy biểu tình chân thật của Tạ Khinh Dung, biết Tạ Khinh Dung không phải chỉ thuận miệng nói, Mộc Hãn cảm thấy trong lòng thật ấm áp, giây phút đó, nàng nghĩ ba mẹ có hay không cũng chẳng quan trọng.
“Tớ chả thèm.” Mộc Hãn tỏ vẻ ngạo kiều, bổ nhào vào lòng Tạ Khinh Dung, ôm lấy cô.
“Vì sao?” Tạ Khinh Dung khó hiểu.
“Mình không muốn làm em gái của cậu, phải làm bạn thân tốt nhất của cậu a.” Mộc Hãn cười xòa, cô và Dung Dung đều là con gái, nếu trở thành chị em, chẳng phải lại thêm một tầng trói buộc sao?
*******************************************************************
Mộc Hãn ngồi đó, nhớ tới rất nhiều hình ảnh bên cạnh Dung Dung.
Cô thật hoài niệm năm đó, cảm giác cùng Dung Dung dạo phố, cô thích cảm giác cùng Dung Dung tay trong tay, tay Dung Dung luôn rất ấm, đặc biệt là vào mùa đông, nắm tay xúc cảm thật tốt. Năm trung học, cô thích nhất là lôi kéo Dung Dung đi qua con phố gần trường học, làm vài việc như -- không mang theo một xu nào, đem quần áo nào đẹp trong tất cả tiệm trong phố thử hết, sau đó chính là không mua. Dung Dung nếu trong tay không có tiền, không dám thử quần áo, giờ nghĩ lại, Dung Dung đúng là kẻ nhát gan.
Đến nay, ảnh chụp Mộc Hãn với Tạ Khinh Dung so với mấy người khác nhiều hơn, mặc kệ là trung học hay đại học, Mộc Hãn luôn bắt Tạ Khinh Dung đi chụp ảnh với mình, mưu trí khôn lanh là thế mạnh của Mộc Hãn. Cô thương lượng với ông chủ tiệm, cô làm người mẫu miễn phí cho hắn, điều kiện là, bọn họ phải chụp ảnh miễn phí cho mình và Dung Dung. Mộc Hãn lúc không trang điểm rất đẹp, khi trang điểm lên lại càng có tố chất ngôi sao, cho nên mấy người đó hơn phân nửa đều đồng ý. Vì vậy, Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung có rất nhiều hình chụp, mà trong số đó, hơn một nửa là miễn phí.
Có lẽ người đau khổ đâu chỉ có Mộc Hãn, còn Kim Linh đang bị cột trên giường, Kim Linh biết Trang Ỷ Mộng sẽ không trở về sớm đâu, nữ nhân kia vô cùng nhẫn tâm, nên phải tự cứu mình thôi.
Thực tế chứng minh, tiềm lực con người là vô hạn, tay bị trói chặt, chân còn tự do, cho đến bây giờ, Kim Linh chưa từng nghĩ chân mình lại có lúc được trọng dụng thế này, cô dùng chân mình với tới, kẹp lấy điện thoại để bên bàn hóa trang, sau đó lại dùng chân ấn số di động em gái là Kim Vi Vi, toàn bộ quá trình, chân cô như muốn bị rút gân.
Kim Vi Vi mở cửa, nhìn chị mình khỏa thân bị cột trên giường, dù Kim Vi Vi kiến thức chẳng mấy rộng rãi, cũng đoán được chị mình là đang chơi trò gì. Thật không ngờ, chị mình lại chơi trò kích thích như vậy, điều bất ngờ là, chị thế nhưng lại là M*, cô luôn nghĩ chị mình phải là S** chứ, dù sao chị thoạt nhìn giống nữ vương cường thế, thì ra chỉ là vẻ bề ngoài, Kim Vi Vi rất vui mừng, thì ra kẻ chỉ biết mạnh miệng đâu chỉ có mình, cô thường xuyên bị người ta khi dễ, cuối cùng cũng tìm thấy công bằng.
[*,**: S&M là một cặp từ tiếng Anh:
Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm))
Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân)
Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.]
Kim Linh nhìn thấy biểu tình Kim Vi Vi, không cần đoán cũng biết nàng suy nghĩ gì, cô tức muốn hộc máu, hình tượng anh thế bị hủy, cho dù có bị người khác hiểu lầm chơi SM, ít nhất cũng nên là S oai phong chứ, đằng này lại là M….
“Chị, người S kia đâu rồi?” Kim Vi Vi tò mò hỏi.
“Chị của ngươi không phải M…..” Kim Linh kích động vì bản thân giải thích, nhưng thực tế là, làm người nghe cảm giác mình đang giấu đầu lòi đuôi, bất quá việc này chẳng phải thứ Kim Vi Vi quan tâm.
“Chị, em muốn tìm việc làm.” Kim Vi Vi bị chị mình mắng, tỉnh táo lại chút, quyết định tìm việc làm.
Hai tay vừa được trả tự do, Kim Linh nhanh chóng mặc lại áo ngủ, liên tục hắt xì.
“Hử?” Kim Linh đang nghe lầm sao, đứa em lúc nào cũng có tư tưởng xài tiền cả đời, nay lại muốn đi làm, bị cái gì kích thích hả?
“Chị, em muốn tới công ty chị làm.” Kim Vi Vi vẻ mặt dũng cảm tuyên bố.
“Lại bị đứa em họ bên đó thách hả?” Kim Vi Vi bất bình thường tám phần là vì đứa em họ mặt than, lời nói ác độc -- Trương Tập Nhiễm kia.
“Cô ấy nói cô ấy ghét ký sinh trùng, chán ghét loại nữ nhân ngực bự ngốc ngếch, chán ghét nữ nhân chỉ số thông minh thấp, chán ghét nữ nhân có giọng nói như em….” Kim Vi Vi vẻ mặt uỷ khuất, ba cái đầu cô còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng giọng nói người ta như vậy, làm sao thay đổi được?
Kim Vi Vi biệt danh “Kim Chí Linh”, nguyên nhân là, dáng người có thể cùng Kim Chí Linh so sánh, thanh âm trong trẻo dễ nghe, da trắng eo thon, tinh thông tiêu tiền, còn nữa, tuyệt chiêu là làm nũng, đến nỗi đứa bé đang khóc cũng đứa hết tiền ra cho cô, ngay cả Kim Linh cũng ghen tỵ, chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là chỉ số thông minh hơi thấp. Kim Vi Vi khi đi học điểm số đều thê thảm, không phải cô không cố gắng, thật sự là cô rất cố gắng, nhưng điểm vẫn như vậy, làm cô đau khổ muốn chết, mỗi khi nhắc đến thành thích học tập, cô đều khóc đến rung chuyển trời đất, khiến cô chú Kim Linh đều lắc đầu e sợ. Cho nên cả hai quyết định, từ bỏ việc học tập giáo dục cho cô, là con gái nhà giàu chính cống, tay không dính nước, đây cũng là cống hiến lớn nhất cho xã hội.
Kim Linh cho rằng, nói ‘vật cực tất phản’** là rất có đạo lí. Chú của các nàng thuộc loại anh minh thần võ, so với Trang Ỷ Mộng còn bá đạo hơn, còn bà cô là nữ vương chính hiệu, gien của hai người tốt đến chẳng thể tốt hơn, nhưng mà – đời không là mơ, tốt chưa chắc đã sinh ra người hoàn hảo.
[**Vật cực tất phản: Giống dạng...con giun xéo lắm cũng quằn]
Em mình quấn quít lấy em họ muốn quen nhau, Kim Linh biết liền lắc đầu phản đối, cô sao dám đối mặt với ông chú lưu manh cùng bà cô ngự tỷ chứ, hơn nữa, còn có một đống trưởng bối cả dòng họ sau lưng, phải biết là, ở Kim gia, biết làm nũng mới được cưng chiều.
“Em không phải đã quen rồi sao, tự nhiên tích cực thế làm gì?” Kim Linh chưa muốn tự mình tìm phiền toái, nói đến Vi Vi, là người có tiềm năng làm M nhất, mỗi khi bị Tiêm Nhiễm mắng là khóc, hùng hùng hổ hổ đi méc mình. Vì đều là người trong gia đình, Kim Linh đành mắt nhắm mắt mở, chỉ cần hai người không gây rắc rối gì quá nghiêm trọng, cô không có ý kiến.
“Lần này thì khác, em cảm thấy nàng nói có đạo lý, muốn tìm việc làm, cống hiến chút gì đó cho xã hội.” Thật ra, nếu không phải cô chú thường xuyên khủng bố tâm lý Vi Vi, nàng chắc chắn sẽ là thanh niên yêu nước có tính giác ngộ cao.
“Em làm được cái gì?” Kim Linh muốn làm cho Kim Vi Vi biết khó mà lui, bằng đại học loại khá trong tay nàng, cô chú không biết cúng hết bao nhiêu tiền cho trường học mới có được, Vi Vi được nuông chiều từ nhỏ, trừ xài tiền ra cái gì cũng không biết.
Quả nhiên, Vi Vi vặn vẹo hai tay, chột dạ tức khắc, cô đúng là không biết làm cái gì.
“Mặc kệ, em muốn làm ở công ty, bằng không, em sẽ méc ba mẹ em cùng ba mẹ chị, hồi nhỏ chị gạt lấy tiền tiêu vặt của em, còn lừa em đi câu dẫn nam nhân chị thích, làm thiếu chút em bị khi dễ, còn lừa em----” Kim Vi Vi không đạt được mục đích, đừng hòng cô bỏ qua.
“Được rồi, em muốn vào công ty chị thì cứ vào đi.” Kim Linh lập tức thỏa hiệp, nếu mấy việc kia mà bị trưởng bối biết được, khẳng định mình sẽ bị lột da luôn là cái chắc.
Kim Linh từ nhỏ đến lớn lừa Kim Vi Vi rất nhiều lần, rất nhiều chuyện, ngươi nói nàng không ngu ngốc, sao lại bị cô lừa hết lần này tới lần khác, ngươi nói nàng thông minh đi, rõ ràng biết mình bị lừa, sau luôn lấy chuyện này ra đe dọa. Đôi khi Kim Linh nghĩ, kỳ thực Kim Vi Vi chẳng phải ngu ngốc, chỉ là phản ứng chậm một tẹo thôi.
Hết chương 13