Chương 7
Khi Mộc Hãn tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là đưa mắt tìm kiếm Tạ Khinh Dung. Cô buồn bã khi phát hiện nàng đã sớm rời khỏi, cảm xúc tụt đến tận đáy vực.
Trang Ỷ Mộng nhìn Mộc Hãn vừa tỉnh dậy đã tìm Tạ Khinh Dung, thấy cô thất vọng, tâm trạng liền biến động, quả nhiên, mười Trang Ỷ Mộng vĩnh viễn không bằng một Tạ Khinh Dung.
“Cậu ấy đi rồi sao?” Mộc Hãn chua xót hỏi, nghĩ thầm, đúng là phù dung sớm nở tối tàn*.
[*:là Mộc Hãn đang nói Khinh Dung hay thay lòng đổi dạ, vừa mới quan tâm cô một chút đã bỏ đi.]
“Đúng vậy, lúc tôi đến, cô ấy đã đi rồi. Mà tôi cũng chỉ mới đến thôi, cô ấy chắc chắn là ở bên cạnh em cả ngảy đó.” Trang Ỷ Mộng không đành lòng nhìn Mộc Hãn thất vọng.
Nếu nói vậy, Dung Dung từ sáng tới giờ ngồi đây trông chừng mình sao? Dung Dung vẫn mềm lòng như thế.
“Ỷ Mộng, tôi không sao, chị cũng nên trở về đi, ở đây có vệ sĩ trông coi rồi.” Mộc Hãn biết mình nợ Trang Ỷ Mộng rất nhiều, không nên hao tốn thời gian của nàng thêm nữa.
“Em đừng có suốt ngày nói không sao nữa được không? Cứ đảo mắt một chút đã vào bệnh viện, chuyện này đâu phải lần đầu!” Trang Ỷ Mộng không khống chế được cảm xúc, cô chán ghét cách Mộc Hãn đem thân thể mình ra làm trò đùa, chán ghét cả cách Mộc Hãn phớt lờ sự quan tâm của mình, chán ghét cách Mộc Hãn luôn làm thế giới của mình xoay quanh Tạ Khinh Dung.
“Ỷ Mộng, chúng ta chia tay từ lâu rồi, chị không cần cả ngày xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi thực phiền não.” Ngữ khí Mộc Hãn có chút miễn cưỡng, cô biết lời nói của mình tàn nhẫn, nhưng đau một lần còn hơn đau cả đời, bản thân mình giống như khối u trong người Trang Ỷ Mộng, phải cắt đi thì Trang Ỷ Mộng mới sống tốt được.
“Ngay cả nhìn, em cũng thấy phiền chán sao?” Trang Ỷ Mộng tuyệt vọng hỏi.
“Đúng vậy.” Mộc Hãn nhẹ nhàng lên tiếng, lời nói ra như lưỡi dao sắt bén, hung hăng cắt sâu vào lòng Trang Ỷ Mộng.
“Tôi hiểu rồi.” Trang Ỷ Mộng đơn giản nói, không hề có ý định bỏ đi.
Mộc Hãn nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Trang Ỷ Mộng, cũng không đuổi nàng đi nữa.
Chờ đợi, Trang Ỷ Mộng đã sớm quen với việc này. Không khí trầm mặt, vắng vẻ làm cô đau lòng hơn cả lời nói, vì thế, Trang Ỷ Mộng đành thỏa hiệp.
Trang Ỷ Mộng nắm tay Mộc Hãn, nhẹ hôn lên đầu ngón tay, “Tự chăm sóc cho mình thật tốt, ngày mai tôi lại tới thăm em.” Trang Ỷ Mộng nói xong, buông tay Mộc Hãn, dùng chăn phủ lên, đắp chu đáo tất cả, mới đứng dậy rời đi. Trong lúc đó, Mộc Hãn nhắm mắt, như cự tuyệt nhu tình Trang Ỷ Mộng.
Kim Linh thể, cô không cố ý đứng trước cửa phòng bệnh nghe lén. Cô tính đến thăm hỏi bệnh tình Mộc Hãn một chút, không ngờ nghe được Mộc Hãn ghét bỏ Trang Ỷ Mộng. Sau đó lại nhìn thấy Trang Ỷ Mộng hôn tay Mộc Hãn, biểu tình ôn nhu, làm Kim Linh thoáng rung động. Thời điểm đó, Trang Ỷ Mộng như biến thành người khác, thật xa lạ, khi Trang Ỷ Mộng ra tới cửa, cô không né tránh kịp.
Trang Ỷ Mông không tức giận, dù bị Mộc Hãn nói lời tàn nhẫn, hay Kim Linh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Trang Ỷ Mộng vờ khồng thấy Kim Linh, ưỡn thẳng lưng, xem Kim Linh vô hình, bước đi, cố gắng hết sức duy trì vẻ kêu ngạo thường ngày.
Giờ phút này, Trang Ỷ Mộng làm Kim Linh nhớ tới bộ dạng con mèo khi gặp kẻ thù, cong lưng, vểnh đuôi, lông dựng ngược.
Trang Ỷ Mộng là người kêu ngạo, luôn lãnh đạm với mọi người, chỉ duy nhất đối với Mộc Hãn mới ôn nhu, tình yêu thật vĩ đại, Kim Linh nghĩ thầm.
“Cô khỏe lên chút nào chưa?” Kim Linh đi đến bên giường bệnh, làm nhiệm vụ của mình.
“Đã tốt hơn rồi.” Mộc Hãn mở to mắt, hướng Kim Linh cười khẽ, sắc mặt trắng bệch, tư thái bệnh mĩ nhân*, làm người ta thương tiếc.
[*bệnh mĩ nhân: người đẹp bị bệnh]
“Cô đuổi Trang Ỷ Mộng đi, muốn tôi kêu Khinh Dung tới?” Kim Linh hảo tâm hỏi, cô không hiểu tình yêu, lãnh khốc từ chối Trang Ỷ Mộng, khăng khăng níu giữ thứ tình cảm vô vọng, ngoài người đó ra không chấp nhận ai khác, Kim Linh nghĩ, cả đời mình chưa chắc có cảm giác giống vậy.
“Không cần, nếu cậu ấy muốn đến, đã đến rồi, không cần miễn cưỡng.” Mộc Hãn lắc đầu.
Nếu nói tình cảm của Mộc Hãn dành cho Khinh Dung, chẳng phải nên ước ao được Khinh Dung chăm sóc sao? Kim Linh không biết Mộc Hãn mắc cỡ cái gì, theo lý mà nói, hiện tại Tạ Khinh Dung đang cảm thấy có lỗi, thừa cơ giữ nàng lại rất tốt mà?
“Chờ đợi không phải là cách hay, chủ động tranh thủ mới có cơ hội.” Kim Linh sống nhiều năm như vậy (???), nhận ra một đạo lý, muốn cái gì thì đoạt lấy cái đó, không có cái gì từ trên trời rơi xuống cả.
Mộc Hãn chỉ cười, cô từng chủ động, nhưng hành động sai lầm, bây giờ cô rất sợ mình lại đi sai bước. Mỗi một bước, cô đều tính toán đặc biệt cẩn trọng.
“Cũng đúng, tình cảm đâu phải thứ đơn giản, có cố gắng nhưng chưa chắc đạt kết quả, thứ phức tạp như vậy, tốt nhất không dính vào.” Kim Linh khẳng định, nếu không, cọp mẹ như Trang Ỷ Mộng, trước mặt Mộc Hãn liền biến thành mèo con, chênh lệnh quá nhiều, Kim Linh vẫn khó chấp nhận.
Mộc Hãn vẫn cười cười, cô đem lòng yêu Dung Dung, đến bây giờ chưa bao giờ hối hận, chỉ sợ Dung Dung hối hận khi đã quen biết mình.
“Vậy cô nằm đó nghỉ ngơi đi, tôi về trước.” Kim Linh thấy sắc mặt Mộc Hãn u buồn, vội vàng từ biệt.
“Dung Dung, chừng nào bồ mới được nghỉ đông nha? Hôn lễ của mình tổ chức vào tháng giêng, ngay lúc nghỉ đông, đến lúc đó bồ phải làm phụ dâu cho mình.” Tiêu Hòa Lễ vui vẻ nói, đột nhiên nhớ lại, ba năm trước Dung Dung cùng Lí Dương cũng sắp kết hôn, thiệp mời đều chuẩn bị xong, chỉ chờ phát ra, bỗng dưng tiện nhân Mộc Hãn phá hại. Đến nay, Tiêu Hòa Lễ còn hận Mộc Hãn cùng Lí Dương, đặc biệt là Mộc Hãn, Tiêu Hòa Lễ cho rằng Mộc Hãn đã câu dẫn Lí Dương, dù sao cũng chẳng có nam nhân nào chịu nổi sắc đẹp kia, đã vậy còn trong tình huống đó.
“Dung Dung, bồ không làm phụ dâu cũng không sao, chỉ cần đến là tốt rồi.” Tuy Dung Dung không làm phụ dâu cho mình thật đáng tiếc, nhưng Tiêu Hòa Lễ càng sợ gợi lên chuyện cũ thương tâm kia hơn.
“Không sao mà, mình sẽ làm phụ dâu cho bồ.” Tạ Khinh Dung hiểu Tiêu Hòa Lễ nghĩ gì, cô biết Tiêu Hòa Lễ còn lâu hơn Mộc Hãn, cấp hai đã quen, về sau mình và Mộc Hãn cùng bàn, trở nên thân thiết hơn, đến nỗi Tiêu Hòa Lễ giận mình, nay nghĩ lại, bạn chân chính chỉ có Tiêu Hòa Lễ, Tiêu Hòa lễ sắp kết hôn, mình nên làm phụ dâu.
“Dung Dung, mình không ép cậu.” Tiêu Hòa Lễ cảm thấy, kết hôn chính là chuyện đau lòng nhất của Dung Dung, cận ngày kết hôn, không ai chịu được sự phản bội lớn như vậy từ hai phía, Tiêu Hòa Lễ nghĩ, nếu là mình, sẽ đem đôi cẩu nam nữ kia ngàn đao đâm chết.
“Hòa Lễ, mấy hôm trước, mình gặp Mộc Hãn.” Tạ Khinh Dung muốn nhắc tới tên Mộc Hãn trước mặt Tiêu Hoàn Lễ, muốn nàng nhắc nhở mình, Mộc Hãn từng đáng giận thế nào, chỉ có thế, mình mới không mềm lòng nữa.
“Cái gì?! Con tiện nhân kia dám xuất hiện, bồ có tát cho cô ta mấy cái hay không?” Tiêu Hoàn Lễ nhảy dựng, năm đó mình không ở, cho nên tiện nhân Mộc Hãn mới chiếm ưu thế, bằng không nhất định không bỏ qua.
“Không có” Tạ Khinh Dung lắc đầu, cô chưa bao giờ cho rằng, bạo lực có thể giải quyết vấn dề, tuy lúc đó cô nhịn không được, tát Mộc Hãn một cái.
“Dung Dung, bồ quá hiền lành, lại dễ dàng mềm lòng, cô ta mới vui vẻ khi chơi khăm bồ, không được, chờ mình mà gặp, mình thay bồ dạy dỗ cô ta.” Tiêu Hòa Lễ hiểu rõ, Mộc Hãn là nữ nhân tâm kế, cô sợ Dung Dung mềm lòng, người kia đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, dù nam hay nữ đều bị cô ta đùa giỡn dễ dàng.
Thành công thi vào cao đẳng, là lúc sinh nhật của mình, cô muốn mời Tạ Khinh Dung đến nhà, cùng mình đi du lịch đến cuối tuần. Nhưng tối hôm đó, Dung Dung không tới, bởi vì Mộc Hãn bị người ta đánh, Dung Dung phải đi chiếu cố nàng, bên trọng bên khinh, vừa nhìn đã hiểu. Tuy Tạ Khinh Dung đã xin lỗi, nhưng Tiêu Hòa Lễ vẫn tức giận. Mộc Hãn cười đến mặt nở hoa, Tiêu Hoa tức giận tới hỏi tội Mộc Hãn:
“Chậc chậc, khuôn mặt xinh đẹp thế kia, nghe nói bị người ta đánh hỏng, ai nhẫn tâm như vậy a? Hẳn là rất đau, chỉ tại ai đó bình thường hay mất lòng mọi người.” Chỉ cần không có mặt Tạ Khinh Dung, hai người khi gặp mặt đều châm chọc khêu khích nhau.
“Hah, cảm giác trên mặt mình có con muỗi, lỡ tay đập mạnh mới ra như vậy. Nói cho Dung Dung nghe, Dung Dung liền vất vả cả đêm, nấu trứng gà xoa lên, chăm sóc tôi cả buổi tối, cô không biết bọn tôi vui vẻ cỡ nào đâu……” Mặt Mộc Hãn nhìn không tốt lắm, nhưng tràn đầy đắc ý.
Tiêu Hòa Lễ không thể tin nhìn khuôn mặt sưng lên của Mộc Hãn, đáng kinh, tự đánh bản thân để giữ Dung Dung, không cho nàng đi sinh nhật mình. Tiêu Hòa Lễ lần đầu tiên cảm thấy Mộc Hãn đáng sợ, mưu kế người này luôn cao hơn mình một bậc. Phương pháp ‘giết địch nhất vạn, tự tổn hại tám ngàn’**, không phải người bình thường nào cũng làm được.
[**: nghĩa là đạt được thứ mình muốn, nhưng mất đi rất nhiều, nôm na là vậy]
“Cô không sợ, tôi nói cho Dung Dung?” Tiêu Hòa Lễ lạnh lùng hỏi.
“Cô thử nói xem, cô nghĩ Dung Dung sẽ tin sao?” Mộc Hãn cười lạnh.
Mộc Hãn không phải người tốt, cô đã từng nói với Khinh Dung rồi, nhưng Dung Dung chẳng để tâm.
Quả nhiên, hiện thực chứng minh, dù chơi với nhau hơn mười năm, Dung Dung vẫn bị Mộc Hãn đâm một dao trí mạng. Nay kẻ nguy hiểm kia lại xuất hiện, chắn chắn không đơn giản. Mộc Hãn là người làm việc có mục đích, xuất hiện bên cạnh Dung Dung, rốt cuộc là vì cái gì? Mà khi xưa, tại sao nàng lại đối xử với Dung Dung như vậy?
Mộc Hãn từng làm rất nhiều chuyện xấu, duy nhất chỉ chừa Dung Dung, về sau lại đem cái ngoại lệ kia phá vỡ, Tiêu Hòa cần phải vì Dung Dung mà đề phòng.
Hết chương 7