Truyện Cổ Tích Tập Hợp

Ngày xưa có một vị tiên sinh gan lớn, lá gan của hắn không giống người thường, không ở túi mật, mà là ở trên ngực, cho nên hắn không sợ hãi bất cứ chuyện gì, lên núi đao xuống biển lửa hắn đều không sợ.

Thời gian qua đi, hắn bắt đầu chán ghét người ở địa phương này, bởi vì bọn họ ai nấy đều rất nhát gan, sợ bị thương, sợ đổ máu, sợ tử vong. Hắn quyết định phải đến một chỗ mà ai cũng đều chân chính gan lớn.

Vì thế hắn đi tới vương quốc gan lớn. Ở vương quốc này ai nấy đều ôm lá gan của mình trên tay, lúc đi trên đường lá gan cũng phập phồng, lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ to lớn.

Gan lớn tiên sinh nhìn thấy thế thì rất vừa lòng, liền quyết tâm định cư ở đây.

Trong vương quốc này mỗi năm đều sẽ tổ chức một cuộc thi đấu xem ai là người có lá gan lớn nhất. Chủ đề thi đấu của năm nay là ai có thể lặn xuống lấy được bùn khoáng ở tầng sâu nhất của đáy biển, nhưng không được mang theo dụng cụ hỗ trợ dưỡng khí, người có thể hoàn thành và tồn tại trở về sẽ là quốc vương tân nhiệm của vương quốc.

Vương quốc gan lớn ai nấy đều ghi danh. Không phải bọn họ muốn trở thành quốc vương tân nhiệm, mà bọn họ muốn trở thành người lớn gan nhất trên đời. Các thương nhân ở vương quốc này ngày đêm sản xuất và bán ra một số lượng lớn thuyền vượt biển, kiếm được một những món lời cũng rất lớn, sau đó mang theo cả tiền lên thuyền của chính mình ra biển.


Vương quốc gan lớn có dân số rất đông, cũng phải hơn trăm con thuyền mới có thể chứa hết.

Đoàn thuyền trên biển đi được chín lần chín tám mươi mốt ngày, gặp vô số sóng to gió lớn, bọn họ rốt cuộc cũng tới được một chỗ gọi là đệ nhất thâm hải.

Gan lớn tiên sinh cũng tham gia thi đấu lần này. Nhưng gan của hắn đã xuất hiện vết rách, hắn không dám nhảy xuống biển, chỉ có thể đứng trên boong tàu nhìn đám người còn lại thi thố.

“Bọn họ thật sự quá dũng cảm.” Gan lớn tiên sinh cảm khái nói.

Trước khi mặt trời lặn, mọi người đều nhảy xuống, chỉ có gan lớn tiên sinh còn do dự, một số người nhảy xuống trên mặt biển í ới gọi hắn. “Gan lớn tiên sinh, sao người lại không nhảy xuống? Ngươi không muốn trở thành người lớn gan nhất trên đời sao?”

Gan lớn tiên sinh lá gan lại nứt ra một khe lớn, chỉ đành hô lớn: “Ngươi xuống trước đi, ta đói bụng, cơm nước xong liền nhảy xuống.”


Những người đó liền lặn xuống nước, bơi về phía đáy biển.

Gan lớn tiên sinh trở lại khoang thuyền, ăn no nê một bữa, dần dần thấy buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi.

Ngày hôm sau khi ánh thái dương ấm áp chiếu qua cửa sổ, gan lớn tiên sinh tỉnh giấc, hắn đi ra khỏi phòng, gọi đồng bạn của mình khắp nơi, lại tìm hết các ngóc ngách trong khoang thuyền, cũng không có ai cả.

Hắn vội vàng chạy ra boong tàu. Thấy trên biển trôi nổi rất nhiều thi thể, còn có mấy lá gan rách nát màu xanh lục thẫm.

“A!” Gan lớn tiên sinh ngửa mặt lên trời hét lên sợ hãi, sau đó lái thuyền rời khỏi, hắn không về vương quốc gan lớn, mà là về cố hương của mình. Lá gan của hắn đã hoàn toàn rách nát, từ đó người khác gọi hắn là “Tiên sinh nhát gan”.

- --------

Lá gan lớn hay nhỏ cũng không quan trọng, quan trọng là khả năng của bản thân và biết lượng sức trong mọi tình huống...

Sinh mệnh mới là quan trọng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận