Nơi mà Diệp Thiên đang đi qua lúc này là một khu rừng có nhiều cây cổ thụ to lớn, cao trăm trượng chọc trời, không biết là đã trải qua bao nhiêu năm tháng khiến cho những tán cây nơi đây đan xen vào nhau, gần như hòa làm một, tạo thành một chiếc ô lớn che khuất bầu trời.Bây giờ mặc dù đã là ban trưa, ánh nắng gay gắt vẫn không thể nào xuyên qua được, khiến cho bên dưới trở thành một mảng âm u đen tối.Tuy không có chút ánh sáng nào, nhưng bên dưới vẫn có một số loài cây sinh trưởng rất tốt, trong số đó có Hắc Diệp Thảo, một loại linh thảo hay sống ở nơi âm u.Hắc Diệp Thảo có vẻ ngoài cứng cáp, khi trưởng thành cao khoảng một thước, toàn thân màu đen, trong bóng tối rất khó phát hiện.
Hắc Diệp Thảo thường dùng để làm nguyên liệu luyện chế đan dược Tam Phẩm, cũng thuộc dạng chân quý.Hắc Diệp Thảo có tuổi thọ năm năm là có thể thu hoạch được, nếu như tuổi thọ cao hơn từ mười năm trở lên thì bên ngoài thân cây sẽ bắt đầu tỏa ra linh khí, có thể thu hút yêu thú đến.Những con yêu thú sau khi đến thường sẽ canh giữ bên cạnh, hấp thụ linh khí mà Hắc Diệp Thảo tỏa ra, cho đến khi thời cơ chín mùi thì sẽ ăn lấy chúng, tu vi nhờ vậy mà tăng lên đáng kể.Chuyện này cũng không riêng gì Hắc Diệp Thảo, đa số linh thảo ở tu tiên giới đều là như vậy.
Linh thảo càng quý hiếm thì càng thu hút yêu thú cường đại.Diệp Thiên tìm kiếm nãy giờ dù không có thu hoạch gì, nhưng trong lòng cũng không có lo lắng, chỉ cần tìm kiếm cẩn thận là có thể tìm thấy Hắc Diệp Thảo này.Còn Bạch Tê Thử mới là thứ hắn chân chính tìm kiếm, mượn nhiệm vụ này tìm kiếm chính là một công đôi việc, hoàn thành nhiệm vụ còn được thêm chút linh thạch, không có gì phải vội vàng.Trong khi đang di chuyển thì Diệp Thiên bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt ngưng tụ, hướng về một cây cổ thụ có đầy dây leo quấn quanh cách đó không xa.Hắn không nhìn cây cổ thụ mà nhìn vào một cái cây nhỏ màu đen cao hai thước bên dưới gốc cây, trên thân cây đang tỏa ra linh khí nhè nhẹ.
Đứng xa xa cũng có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu mà nó phát ra."Hắc Diệp Thảo! Là Hắc Diệp Thảo mười năm tuổi!" Diệp Thiên vẻ mặt vui mừng kêu lên.Đây đích thị là Hắc Diệp Thảo.Hắn là người của Đông Dược Sơn, lại còn là luyện đan sư Nhị Tinh, kiến thức về linh thảo đương nhiên rất phong phú, liếc mắt liền có thể nhìn ra tuổi thọ của nó.Diệp Thiên tuy vui mừng nhưng cũng không có hấp tấp mà chỉ đứng ở đó, cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm mới từ từ tiến lại gần.Khi Hắc Diệp Thảo đã ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay liền có thể lấy được thì dị biến bỗng nhiên phát sinh.Chỉ thấy dây leo trên cây cổ thụ kia nãy giờ vẫn nằm yên bất động, bây giờ lại đột nhiên nhút nhít.
Hai sợi dây leo nhọn hoắc từ trên cây lao ra, một trái một phải hướng về Diệp Thiên hung hăng đâm tới.Diệp Thiên có hơi bất ngờ nhưng phản xạ cũng rất nhanh, hai chân giẫm mạnh một cái cấp tốc lui về phía sau, trên đường lui ra trên tay hắn loé lên bạch quang, một thanh trường kiếm từ trong túi trữ vật bay ra, hắn nắm lấy trường kiếm trong tay quét ngang một cái, nhưng chỉ đem được một sợi dây leo bên phải chém văng đi.Vẫn còn một sợi bên trái đang nhanh chóng lao tới, còn cách người của Diệp Thiên khoảng một tất là có thể đâm trúng.
Diệp Thiên lúc này gần như không thể làm gì khác, dự định sẽ dùng thân thể cứng rắn của mình đỡ một đòn này.Nhưng mà ngay khi sợi dây leo gần chạm được vào người của Diệp Thiên thì bỗng nhiên dừng lại, một chút cũng không tiến lên được, giống như đây đã là giới hạn mà nó có thể vươn tới.Đứng yên một lúc, hai sợi dây leo cũng đành bất lực mà quay về, trở lại nằm im trên thân cây, trên thân cây lúc này bỗng hiện ra một đôi mắt dữ tợn, nhìn chầm chầm vào Diệp Thiên, đôi mắt này lộ vẻ không cam lòng, giống như gã thợ săn vừa bỏ lỡ con mồi của mình vậy.Diệp Thiên lui ra hơn mười trượng thì dừng lại, cả người toát đầy mồ hôi, ánh mắt âm trầm quan sát thật kỹ cái cây thêm lần nữa.Hắn biết lúc nãy rất nguy hiểm, suýt chút nữa là mình đã bị thương, may mắn vừa rồi đã là cực hạn mà sợi dây leo có thể tấn công được."Đây không lẽ là Tử Đằng Thụ sao?" Diệp Thiên thì thào khẽ nói.Hắn đã từng nghe kể về Tử Đằng Thụ, một loại yêu thụ ngàn năm có linh trí, nếu không có thần thức cường đại sẽ không thể nhìn ra được.Vũ khí của nó là hai sợi dây leo vừa rồi, gọi là Tử Đằng Nhận, dùng để bắt lấy yêu thú hoặc là người nào đó vô tình đi ngang qua.Thứ mà nó bắt được sẽ bị hút hết sinh cơ, ngay cả huyết nhục xương cốt cũng bị hấp thu hết.
Vì vậy mà không có chút manh mối nào có thể phát hiện được.Hắc Diệp Thảo chính là cái bẫy do Tử Đằng Thụ này bày ra.
Đúng thật là đã có linh trí!Diệp thiên rốt cuộc đã hiểu vì sao cây Cây Hắc Diệp thảo muời năm tuổi này lại không có yêu thú nào trấn giữ, có lẽ tất cả đều đã bị Tử Đằng Thụ này bất ngờ tập kích mà giết chết.Đôi mắt trên thân cây lúc này đã biến mất, nhìn qua thì giống như bao cái cây khác mà thôi.Diệp Thiên lấy từ trong túi trữ vật ra một bình đan dược có tác dụng hồi phục thể lực, cho vào miệng vài viên rồi từ từ điều tức.Từ lúc đi tới đây đến giờ thì Diệp Thiên đã mất rất nhiều sức lực, cần phải bổ sung thêm thì mới có thể tiếp tục được.Vừa rồi bị tập kích bất ngờ, cộng thêm việc thể lực cạn kiệt khiến cho hắn gần như không thể thi triển bất kỳ chiêu thức nào.Trên thực tế thì chiêu thức của Diệp Thiên cũng rất hạn hẹp, đa số đều dựa vào một thân luyện thể mạnh mẽ và thân thủ nhanh nhẹn.Trong tầng thứ nhất của Nhất Lực Chấn Thiên công có một chiêu gọi là Nhất Thủ Bài Sơn, đem toàn bộ lực lượng ngưng tụ vào cánh tay, sau đó đánh ra một quyền với một lực bộc phá kinh khủng.
Một quyền này cực kỳ mạnh mẽ, có thể phá vỡ bất kì lớp giáp nào của yêu thú cấp ba.
Yêu thú cấp hai thì tất nhiên không chịu nổi một kích.Chưa kể đến, tầng thứ hai của công pháp này còn có một chiêu gọi là Di Hành Bộ, khiến tốc độ của bản thân trong thời gian ngắn tăng lên đáng kể, chớp mắt liền áp sát địch nhân, kết hợp với chiêu thứ nhất có thể nói là cực kỳ hoàn hảo.Tuy mạnh mẽ là thế, nhưng hai chiêu thức này có một điểm yếu là quá tiêu hao thể lực, với tu vi hiện giờ của Diệp Thiên thì chỉ có thể dùng được ba lần là gần như đã hết sức lực.Dù cho Diệp Thiên có nhiều đan dược hồi phục đi nữa, khi giao đấu nếu không có thời gian phục dụng sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên, nếu không phải thời cơ thích hợp thì tuyệt đối không được sử dụng.Sau khi điều tức mấy hơi thở, thể lực của Diệp Thiên rất nhanh đã hồi phục về trạng thái tốt nhất.Hắn suy nghĩ tính toán một lúc, xem có nên thử lại một lần nữa hay không? Kết quả là vẫn muốn thử một phen!Diệp Thiên chậm rãi đi về phía Tử Đằng Thụ, đến khi còn năm trượng thì dừng lại, đây chính là giới hạn mà Tử Đằng Thụ có thể tấn công được.Trên tay phải hắn vẫn còn cầm thanh trường kiếm lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng liếc Tử Đằng Thụ một cái rồi nhìn xuống Hắc Diệp Thảo, trong lòng hạ quyết tâm.Diệp Thiên nhoáng người lao nhanh về phía trước, chớp mắt đã vượt qua hơn một trượng.Lần này, Tử Đằng Thụ không để hắn tiến lại quá gần Hắc Diệp Thảo nữa, mà ngay khi Diệp Thiên vừa bước vào thì hai sợi Tử Đằng Nhận đã rung lên, một trước một sau lao ra, so với lần trước còn nhanh và sắc bén hơn.Diệp Thiên cũng đã đoán được, vẻ mặt không chút bối rối, ngay khi sợi dây thứ nhất vừa tiến đến, hắn giơ trường kiếm trong tay lên chém ngang một kiếm.Lần nữa đem Tử Đằng Nhận đánh văng ra, nhưng khác với lần trước là lần này Diệp Thiên có thể cảm nhận được một lực chấn động từ thanh kiếm truyền đến, khiến cho tay của hắn có chút đau nhức.Nhưng cũng không để hắn kịp suy nghĩ gì, sợi dây còn lại cũng đã rất nhanh xuất hiện trước mặt, hướng thẳng mi tâm của Diệp Thiên mà đâm tới.Đồng tử hắn co rút lại, tay trái của hắn nắm lại thành quyền, toàn bộ lực lượng nhanh chóng ngưng tụ vào cánh tay, chỉ thấy từng trận gân xanh nỗi lên, một vầng kim quang như ẩn như hiện bao phủ toàn bộ cánh tay của Diệp Thiên.Diệp Thiên vung tay, đấm mạnh về phía trước, cùng với Tử Đằng Nhận va chạm vào nhau.Đây chính là chiêu Nhất Thủ Bài Sơn của tầng thứ nhất.Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên.Một cổ lực lượng mạnh mẽ từ tay của Diệp Thiên bộc phát ra, tạo thành một luồng kim quang sóng khí thẳng tấp bao phủ Tử Đằng Nhận.Tử Đằng Nhận ngay lập tức tan vỡ thành từng mảnh, chỉ còn lại một đoạn ngắn bay ngược về thân cây..