Giờ phút này Dư Chiêu như phát hiện bí mật kinh thiên động địa, túm Lâm Hiên kéo tới bục giảng, kiêu căng ngạo mạn nói với Lâm Hiên:- “Cậu mau đem chuyện cậu nhìn thấy nói ra, làm cả lớp nghe một chút.”Lâm Hiên đứng trong lòng mắng bạn thân miệng rộng, nhưng lại không dám chống cự Dư Chiêu, chỉ sợ hãi rụt rè mở miệng:- “Tớ hôm nay lúc về phòng học, nhìn thấy Cố Bạch hình như đứng cạnh bàn Dư Chiêu.”- “Ồ, nguyên lai là như vậy.”- “Xem ra thật sự là Cố Bạch, ngày thường thấy hắn không giống ai, không nghĩ tới hắn lại làm như vậy.”- “Thật sự, thật là Cố Bạch.”Lớp học oanh tạc, các bạn học mồm năm miệng mười thảo luận lấn át tiếng Lâm Hiên giải thích:- “Nhưng lúc ấy tớ vội vã đi WC, thật sự không chắc chắn nhìn thấy.”Dư Chiêu giống như thắng trận đại tướng quân nâng đầu, vừa lòng nhìn phản ứng của các bạn học, đắc ý nói với Lâm Hiên:- “Được rồi, cậu đi xuống đi.”Giờ phút này Trình Kim Kim tức đến hít thở không thông, cô vốn định chờ tan học khi Cố Bạch trở lại thu dọn sách vở, cùng hắn thương lượng một chút tìm chứng cứ, nhưng không nghĩ đến xảy ra chuyện này.Cô nhìn Dư Chiêu đang đứng trên bục giảng bộ dạng đắc ý dào dạt hận không thể ngay lập tức xông lên đánh hắn ta vài bạt tai, cô không nhịn được nữa dùng hộp bút gõ mạnh xuống bàn.Hộp bút cứng rắn va chạm vào bàn học, phát ra tiếng vang thật lớn, các bạn học liền bị kinh sợ đều an tĩnh lại.- “Thầy chủ nhiệm đã nói, khi còn chưa có chứng cứ, không được hoài nghi lẫn nhau, vừa nãy Lâm Hiên cũng nói là hình như, không phải chắc chắn, các cậu còn nghe không hiểu có ý gì sao?”- “Chính là, thời gian địa điểm cùng người, tất cả đều trùng hợp, còn cần có chứng cứ khác sao?”Dư Chiêu híp mắt nhìn Trình Kim Kim, mặt mang ác ý.- “Hay tiền là lớp trưởng lấy?”- “Cậu...”Trình Kim Kim tức phát cười, cô phẫn nộ nhìn thẳng Dư Chiêu, ngữ khí trào phúng:- “Tôi nói cho cậu, tiền này tôi không lấy, cũng không phải Cố Bạch trộm, nói không chừng là cậu để quên ở đâu, gánh không nổi trách nhiệm, muốn giá họa cho người khác.”Trình Kim Kim nhớ rõ ràng cốt truyện, tiền tìm được ở nhà Dư Chiêu, hắn hiện tại không tìm thấy, liền muốn tìm người gánh trách nhiệm thay thôi.Nhưng vì sao Dư Chiêu cảm thấy tiền bị trộm mất, Trình Kim Kim lại không biết.- “Cậu, cậu, đây rõ ràng là một trong hai người trộm tiền.”Không biết do chột dạ hay bị ngữ khí của Trình Kim Kim chọc giận, Dư Chiêu bắt đầu nói không nể mặt:- “Nói không chừng, tiền này hai người các cậu cùng trộm, lúc ấy ở lớp chỉ có hai người các cậu, ai biết có phải hai người bao che nhau hay không.”Cả lớp xem hai người họ sắp cãi nhau, sôi nổi khuyên:- “Dư Chiêu cậu không có chứng cứ xác thực đừng nói bậy.”- “Lớp trưởng cậu cũng nói ít vài câu a.”Trình Kim Kim thật sự không muốn cùng Dư Chiêu nói tiếp.
Chuông tan học đúng lúc vang lên, cô tùy ý đem sách vở toàn bộ nhét vào cặp sách, cũng quên đợi Cố Bạch, không quay đầu rời phòng học.Về đến nhà, Trình Kim Kim vẫn đang chìm trong phẫn nộ.
Vô tâm làm bài tập, trong lòng cô giờ chỉ quan tâm đến nhiệm vụ.
Cô vô thức lấy sách vở ra từ cặp sách, nằm bò ra bàn.Nhưng trong vở lại cộm cộm có mười đồng cùng một phong thư.
Phong thư màu hồng phấn, là thư tình.Nhưng Trình Kim Kim để ý không phải phong thư mà là mười đồng kia, cô vội vã mở ra cặp sách thấy được tiền bằng số tiền lần trước trả thay Cố Bạch.Đây là tiền Cố Bạch trả cô.Trình Kim Kim ngồi cạnh Dư Chiêu, lúc ấy Lâm Hiên nhìn thấy, là Cố Bạch đang trả lại tiền cho cô.Lần này, là cô hại Cố Bạch.Trình Kim Kim lâm vào trầm tư, chưa bao giờ nghĩ lòng tốt của mình sẽ vô tình hại Cố Bạch.
Cô không những không giúp được Cố Bạch không bị vu oan còn vô tình khiến Cố Bạch bị hoài nghi.Không khí nóng rực của mùa hè cùng tiếng ve, khiến cho Trình Kim Kim trằn trọc không ngủ được dù ở trong phòng điều hòa mát lạnh.- “Tiểu tám, cậu có đó không?”Trình Kim Kim thử hỏi trong đầu.Âm thanh máy móc lập tức vang lên:- “Có, tôi luôn vì cô túc trực 24 giờ.”- “Thế nào mới phân biệt được nhiệm vụ hoàn thành hay chưa, chỉ cần vai ác tránh được lộ tuyến thiết lập trong cốt truyện là được sao?”- “Không phải đâu, hệ thống lựa chọn vai ác phần lớn là vận mệnh nhấp nhô, nhiệm vụ của chúng ta là làm cho vai ác hạnh phúc.”Trình Kim Kim nghi hoặc hỏi:- “Như thế nào mới biết vai ác có hạnh phúc hay không?”- “Điều này phải xem trong lòng vai ác nghĩ thế nào?”Tiểu tám cứng nhắc đáp.Chính mình hiện tại còn chưa giúp Cố Bạch chứng minh được trong sạch, còn nói gì đến việc làm Cố Bạch hạnh phúc.
Trình Kim Kim ảo não cực kỳ, suy nghĩ rối loạn, ngoài cửa tiếng ve kêu càng khiến lòng cô loạn như tơ vò.Không biết qua bao lâu, cô mới mơ màng ngủ.Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau đi học, Trình Kim Kim mắt mang theo một vòng thâm quầng, tiết truy bài đã kết thúc, ngay cả tiết đầu ngữ văn cũng đã trôi qua hơn nửa tiết.Giáo viên ngữ văn là một nữ trung niên hòa ái dễ gần, thấy Trình Kim Kim đến muộn cũng chỉ ôn thanh cho cô vào chỗ..