Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

"Thì ra những vật kia tên là Âm Minh hạt." Chu Khánh Diêm khẽ gật đầu.

Lúc này, hắn quần áo tả tơi, trên người có rất nhiều dấu vết bị cắn xé qua, dòng máu đen tím dần chảy ra, sắc mặt tím sậm cứng ngắc, hiển nhiên trúng độc rất lâu, nằm trên mặt đất không đứng dậy được.

"Ngươi có thể trốn tới đây cũng là may mắn, bằng không thì huyết nhục cùng xương cốt của ngươi sẽ bị cắn nát từng chút một và sẽ hóa thành phân và nước tiểu." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Tất cả cũng là chết." Chu Khánh Diêm thản nhiên nói. Tựa hồ, hắn đã nhìn thấu sinh tử, nhắm mắt bình tĩnh trên mặt đất: " Sư phụ đã nuôi dưỡng từ lúc ta bảy tuổi, nhưng hắn chỉ xem ta như một công cụ, chưa bao giờ tín nhiệm ta. Việc tu luyện ở bên cạnh hắn, mỗi ngày đều như giẫm trên băng mỏng."

"Hắn nuôi dưỡng ngươi, vì cái gì đột nhiên lại muốn giết ngươi, ngươi đối với hắn hẳn là còn một chút giá trị à." Tịch Thiên Dạ nói.

"Bởi vì thân phận của ta."

Chu Khánh Diêm nhấc mí mắt lên rất nặng nề, có chút trào phúng cười nói: "Ta đến từ một đại gia tộc Cổ lão lâu đời bên trong tổng bộ của Bạch Cốt giáo, bất quá ta là con rơi, không có người nào quan tâm ta. Sư phụ nhìn ta có chút thiên phú, mang ta đi vào Lan Lăng quốc."

"Kỳ thật, Thánh Giả mộ địa là do ta phát hiện."

"Ta không có giữ lại bất cứ thứ gì mà nói cho hắn, xem hắn như ân sư đối đãi. Mà hắn lại sợ ta mật báo cho gia tộc để tranh công, đủ kiểu nghi ngờ cùng kiêng kị, luôn luôn nghĩ cách diệt trừ ta. Kỳ thật kể từ khi biết bí mật của Thánh Giả mộ địa, ta luôn bị hắn giám sát.”

Tròng mắt Chu Khánh Diêm lóe lên vẻ bi ai, lòng người là thứ khó đoán nhất.

Tịch Thiên Dạ gật gật đầu, một tên Tôn Giả đạt được bảo vật của một tên Thánh giả, khẳng định rất lo lắng hãi hùng, sợ bị người khác biết, bị cướp đi.

Gia tộc ở đằng sau Chu Khánh diêm chính là thứ mà Bạch Cốt đàn chủ kiêng kỵ nhất.


Trong mắt hắn thì Chu Khánh Diêm mang huyết thống của gia tộc kia, không nhất định sẽ trung thành với hắn mãi mãi.

"Mạng của ngươi, ta có khả năng cứu trở về, nhưng từ nay về sau, mạng của ngươi, cũng sẽ thuộc về ta." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Chu Khánh Diêm liếc mắt lườm Tịch Thiên Dạ, giọng mỉa mai nói: "Nếu như ngươi có thể cứu ta thì sẽ như thế nào, sau này ta vẫn sẽ chết trong tay của đàn chủ thôi, hắn sẽ không để ta còn sống mà rời đi an toàn đâu."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, thản nhiên nói: "Bạch Cốt đàn chủ đã chết, trên thế giới không còn có người này."

"Cái gì!"

Con ngươi của Chu Khánh Diêm co rụt lại, cả kinh nói: "Hắn chết như thế thì sao ngươi có thể sống được."

Người mạnh mẽ như sư phụ, mà có thể chết đơn giản như thế sao.

Lúc này hắn rốt cục ý thức được, chỉ có một mình Tịch Thiên Dạ xuất hiện, có chút không đúng.

"Hắn bị ta giết." Tịch Thiên Dạ mặt không chút thay đổi nói.

"Ngươi..."

Chu Khánh Diêm lần nữa kinh sợ, có chút khó tin.

Làm sao có thể!


Chính mình sư phụ ở trong Lan lăng quốc là một cao thủ hiếm thấy, muốn giết hắn rất khó khăn.

Hoàn toàn chính xác, dưới tình huống bình thường Tịch Thiên Dạ không có khả năng giết chết một tên tứ trọng Tôn Giả, nhưng chính là hắn tự tìm đường chết, chạy tới nơi cấm kỵ như thế này.

"Cơ hội chỉ có một lần, ta không có hứng thú nói lại lần hai đâu." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Chu Khánh Diêm nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt lóe lên tia sáng, một sự bất chấp hiện ra trong đôi mắt, nếu như có thể sống thì hắn làm sao nguyện ý chết được, hắn còn có tâm nguyện chưa giải quyết, có huyết hải thâm cừu không thể không báo, có quá nhiều chuyện chờ hắn làm, có quá nhiều trách nhiệm trên vai hắn. Nếu như không phải tuyệt vọng, hắn làm sao có thể chết!

"Nếu ngươi cứu ta, mạng của ta chính là của ngươi."

Chu Khánh Diêm một tay vịn vách tường, giãy dụa đứng nửa người, nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ gằn từng chữ một.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn Chu Khánh Diêm, cũng không nói gì thêm, vung tay lên, ánh bạc lóe lên, ba mươi sáu cái ngân châm bay lên linh hoạt trong không trung, liên tiếp chui vào cơ thể của Chu Khánh Diêm.

"Ta đã phong bế toàn bộ kinh mạch trong cơ thể ngươi, còn độc trong cơ thể ngươi, chờ ta làm xong việc sẽ cứu chữa cho ngươi."

Tịch Thiên Dạ nói.

Rồi ngay lập tức chạy đi chỗ khác trong hốc cây

Hiển nhiên hắn có hứng thú với đồ vật trong cái cây này hơn, còn Chu Khánh Diêm, chỉ là ý nghĩ tạm thời của hắn, bồi dưỡng hắn làm người hầu cho mình mà thôi, hắn không nghĩ đến là việc gì cũng cần chính mình đi làm.


"Đừng qua bên kia, đó chính là chỗ mà ta gặp được Âm Minh hạt." Chu Khánh Diêm nhắc nhở.

"Toàn bộ cái cây này đều có Âm Minh hạt sinh trưởng, mỗi góc gách đều có rất nhiều."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Âm Minh hạt sống theo bầy, đương nhiên không có khả năng chỉ xuất hiện hai đến ba con.

Chu Khánh Diêm nghe vậy nhịn không được rùng mình một cái, không thể tưởng tượng được thứ mà Tịch Thiên Dạ nói.

Thân thể Bất Tử Minh Thụ lớn như thế này, đến cùng có bao nhiêu Âm Minh hạt sinh hoạt ở nơi này?

Hắn chỉ gặp được mười mấy con Âm Minh hạt suýt chút nữa đã mất mạng, mỗi một con đều có lực lượng Thiên cảnh.

Nếu như bên trong thân cây này tất cả đều có Âm Minh hạt sinh sống, tổng cộng chắc chắn không ít hơn mười vạn con.

Một khi thả ra, là một tai nạn mang tính hủy diệt đối với toàn bộ Lan Lăng quốc.

Tịch Thiên Dạ mặt không biến sắc tiến lên phía trước, giống như hắn có thể thấy rõ tất cả nguy hiểm, trên đường đi rất yên lặng, một con Âm Minh hạt cũng không thấy.

Sau cùng, hắn tới đến một tòa ngọc môn cổ xưa.

Ngọc môn được chế tạo từ hàn ngọc vạn năm, trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lạnh buốt.

Thùng thùng!

Từng tiếng tim đập trầm trọng ngày càng phát ra rõ rang hơn, chấn động chấn động, giống như hai bên tai đang có một cái âm trận.


Hình như trái tim kia ở ngay phía sau ngọc môn, bị vây lại như ở trong phòng kín.

Tịch Thiên Dạ đi tới phía trước ngọc môn, đưa bàn tay để sát ở trên ngọc môn, cảm giác lạnh buốt lan vào nội tâm, một luồng khí lạnh có linh tính lan tỏa khắp tứ chi của hắn, tựa hồ đang muốn đông cứng cả cơ thể của hắn

Nhưng mà, Thái Thượng Trường Sinh Quyết trong cơ thể Tịch Thiên Dạ đã vận hành, sinh mệnh lực cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp đem luồng khí lạnh này luyện hóa, hòa nhập vào cơ thể.

Sinh mệnh lực ở trong người di chuyển bừa bãi, thỉnh thoảng tràn ra bên ngoài thân thể, làm cho thân thể sáng óng ánh như ngọc trai, cứng cáp như sắt thép.

Ngắn ngủi mấy cái tuần hoàn, tu vi của Tịch Thiên Dạ đã đột phá Linh cảnh tầng bảy, tiến vào Linh cảnh tầng thứ tám.

Đổi thành người khác, theo kịch bản đầu tiên sẽ là bị ngọc môn đông cứng toàn thân, nhưng Tịch Thiên Dạ lại mượn cơ hội này để đột phá tu vi, thật không thể tưởng tượng nổi. Nếu Bạch Cốt đàn chủ trông thấy, sợ là sẽ trợn mắt hốc mồm.

Ngọc lóng lánh, một đạo lại một đạo quy tắc rung động theo Tịch Thiên Dạ trong cơ thể phóng thích mà ra, chui vào lạnh trong cửa ngọc.

Hình như đã động tới một pháp tắc nào đó, hàn ngọc môn phát ra tiếng vang ầm ầm, hai cánh cửa tự động mở ra

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, trận pháp trong ngọc môn mặc dù bố trí hết sức cao thâm, nhưng không có người sửa chữa, qua nhiều năm như vậy, hắn tự mình phá giải cũng dễ như trở bàn tay.

Ánh ngọc thu lại, cửa chính triệt để mở ra.

Một cái động quật khổng lồ xuất hiện ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, không gian bên trong hết sức lớn, đại khái có hơn ba ngàn mét vuông, khu vực trung ương có một cái tế đàn cũ kỹ, tản ra ánh sáng quỷ dị trong bóng đêm.

Một cái quả cầu tối tăm giật giật ở trên tế đàn, như một quả tim còn sống, thanh âm đông đông đông chính là theo những lúc tim đập mà phát ra.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận