Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Cao Viễn đã cố gắng hết sức, nhưng khi tiếng còi chung cuộc vang lên, đội lớp 10 của hắn vẫn không ghi được bàn nào dù chỉ một.
Lưng của Trình Dạ như mọc thêm một con mắt vậy, bất kể năm người bên kia di chuyển từ hướng nào, hắn đều có thể cản phá kịp thời, không sai một lỗi nào.
Lớp 10 dần chuyển từ hi vọng sang tuyệt vọng sâu sắc.
Toét~ ~!
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, năm người lớp 10 rốt cuộc kết thúc trò chơi luyện ngục. Sau trận đấu này, tất cả bọn họ đều đã bị bóng rổ ám ảnh.
“Kết thúc trận đấu, tỷ số của hai bên là…” Nhìn điểm số của hai bên, trọng tài cũng choáng váng.
Nói thật, suốt 10 năm hành nghề hắn chưa bao giờ thấy tỷ số như thế này.
Trọng tài giơ tay công bố tỷ số cuối cùng, “Tỷ số của hai bên là 105:0!”
Ồ ~ ~
Những học sinh đang theo dõi lập tức bùng nổ!
Bọn họ nghĩ rằng lớp 10 sẽ phải gặp khó khăn, nhưng không ai ngờ rằng lớp 10 sẽ bị lớp 18 thắng triệt để như vậy. Bây giờ chỉ sợ lớp 10 không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa!
Năm cầu thủ lớp 10 đứng im lặng, vô cùng xấu hổ.
Không được điểm nào! Bị lớp 18 thắng tuyệt đối! Nỗi nhục này chắc chắn sẽ theo bọn hắn suốt năm học còn lại.
“Đi thôi.” Cao Viễn cắn răng nói.
Ta sẽ còn trở lại!
Năm người rời đi với vẻ mặt xấu hổ. Thắng làm vua, thua làm giặc, Trình Dạ đã làm cho Cao Viễn phải hiểu sâu sắc cái giá khi khiêu khích mình!
Trình Dạ nhìn bóng lưng Cao Viễn, nở nụ cười nhẹ trên mặt.
“Ta xin thông báo, lớp vô địch trong giải bóng rổ trường trung học Thanh Thành lần thứ 3 là lớp 18!”
“Ôi trời ơi!”
“Lớp 18 vô địch! Lớp 18 vô địch!”
Hiệu trưởng trường giao cho Trình Dạ chiếc cúp vô địch, đồng nghĩa rằng giải bóng rổ kéo dài suốt một tuần chính thức kết thúc.
Lớp 18 trở thành người chiến thắng cuối cùng!
……………………………
Đêm đó, trong một quán ăn.
Trình Dạ, Lâm Hổ và Hác Suất cùng vây quanh một cái bàn.
“Ông chủ, mang cho chúng ta hai két bia!” Lâm Hổ lớn giọng gọi.
Ông chủ là một người trung niên mập mạp. Ông ta lau mồ hôi, cười nói, “Được, chàng trai, tới ngay!”
Bữa ăn hôm nay có hai ý nghĩa. Một là để ăn mừng lớp 18 giành chức vô địch. Mặt khác, Hác Suất cũng đang nợ Trình Dạ một bữa ăn, nên hắn chọn luôn dịp này.
Vốn là bọn hắn định đi ăn hải sản, nhưng giờ có thêm Lâm Hổ, Hác Suất không đủ tiền bao ba người. Thế nên bọn hắn vào quán này.
“Hổ ca, ngươi thu liễm một chút, đừng bóc lột Hác Suất tội nghiệp.” Trình Dạ mỉm cười.
“Không sao đâu.” Hác Suất tay cầm cốc tay cầm xiên thịt cừu. “Ta không đủ tiền bao hải sản, nhưng nếu là thịt nướng, ta vẫn chịu được. Đây là một tuần tiền tiêu vặt đó.”
Nghe Hác Suất nói, Trình Dạ đảo mắt.
Nhìn đống đồ ăn trên bàn, bữa này có lẽ khoảng hai ba trăm. Nhưng đây chỉ là tiền tiêu vặt của Hác Suất trong một tuần.
Còn hắn thì sao? Nếu không đi bán búp bê, hắn phải mất ba đến bốn tháng mới đi mua sách được lần nữa.
Không biết cha mẹ khi nào mới nới lỏng hạn chế với mình.
Nếu đã không được, vậy chỉ còn cách tự mình kiếm tiền.
Trong lúc Trình Dạ đang suy nghĩ, ông chủ béo đã mang hai két bia đến bàn.
“Uống, hai két bia trước không đủ!”
Lâm Hổ mở ba chai bia, đưa mỗi người một chai.
Lâm Hổ giơ chai bia lên nói, “Trước hết là chúc mừng chiến thắng của lớp 18 ta!”
“Zô!”
Thể tích 600ml, nồng độ cồn 3,3 độ.
Hớp một ngụm lớn, Trình Dạ liếc qua thấy số liệu chai bia, có chút rên rỉ.
“Hahaha, thành thật mà nói, chiến thắng lần này tất cả là nhờ Trình Dạ!” Lâm Hổ cười uống một ngụm bia, nói. “Đặc biệt là mấy tên kiêu ngạo lớp 10 kia, nhìn bọn hắn chật vật ta thấy rất vui vẻ! Haha!”
Lâm Hổ có mối thù lâu dài với lớp 10 kia. Trường học không lớn, sân bóng rổ cũng chỉ có mấy cái, nên Lâm Hổ vẫn thường xuyên gặp đám người lớp 10.
Nếu đã gặp thì phải thi đấu, nhưng mà mỗi lần vì không có đồng đội tốt nên Lâm Hổ chỉ có bị ngược đãi.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng thả lỏng được.
Lâm Hổ liếc nhìn Trình Dạ mặt đang hơi đỏ sau khi uống bia, “Trình Dạ, lúc ta bảo ngươi đăng kí thi đấu, ngươi bảo không biết chơi bóng rổ, nhưng mà xem màn trình diễn của ngươi, ngươi rõ ràng đang giả heo ăn thịt hổ!”
Lâm Hổ không tin chút nào rằng Trình Dạ mới biết chơi bóng rổ.
Nếu Trình Dạ gọi là mới tập chơi bóng rổ, vậy thì bọn họ là dạng gì? Thậm chí còn chưa nhập môn!
“Nhìn lão sư thể dục nhiệt tình với ngươi như vậy, ta còn tưởng hắn thích ngươi!” Lâm Hổ cười nói.
“Đúng đó.” Hác Suất cũng chen vào. “Ánh mắt hắn nhìn ngươi hơi bất thường. Ta nghĩ hắn…”
“Cút!” Trình Dạ cười gượng phất tay.
Nói đến chuyện này, Trình Dạ cũng phải cười khổ trong lòng.
Sau khi trận chung kết buổi chiều kết thúc, hắn được lão sư thể dục gọi lại.
Trình Dạ lúc đó cũng không hiểu lắm, lão sư này hắn chỉ học đúng một tiết hồi cấp 2.
Lão sư thể dục kia gọi Trình Dạ lại, ánh mắt tham lam nhìn Trình Dạ như đang nhìn thiếu nữ khỏa thân vậy. làm Trình Dạ có chút lạnh gáy nổi da gà.
Cuối cùng, nhìn cũng đủ, lão sư thở dài, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Trình Dạ. “Trình Dạ, ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc thành học sinh thể thao chưa?”
“Học sinh thể thao?” Trình Dạ cau mày.
“Đúng!” Lão sư thể dục hớn hở giải thích cho Trình Dạ. “Ta đã thấy kỹ thuật bóng rổ của ngươi. Mặc dù những phương diện khác không quá nổi bật, nhưng khả năng ném bóng với đánh chặn của ngươi thực sự đã đạt đến cấp vận động viên quốc gia! Không, phải nói là trình độ vận động viên đẳng cấp thế giới!”
“Chỉ cần ngươi đồng ý, ngay bây giờ ta sẽ viết thư giới thiệu ngươi cho trường thể thao của Thanh Thành chúng ta, đảm bảo ngươi sẽ được tiếp nhận đào tạo chuyên nghiệp nhất!”
“Có lẽ, trong một vài năm, ngươi sẽ trở thành một Diêu Minh(1) tiếp theo!”
Lão sư thể dục vẽ ra một chiếc bánh lớn trước mặt Trình Dạ.
Tuy nhiên…
Thành thật mà nói, Trình Dạ không chút hứng thú với bóng rổ. Nếu không phải vì quá ghê tởm Cao Viễn, Trình Dạ cũng sẽ không sử dụng toàn bộ thực lực. Hơn nữa, hắn cũng không muốn thành một người ngày nào cũng phải luyện tập mệt mỏi.
“Xin lỗi, lão sư, ta không có ý định trở thành học sinh thể dục lúc này.” Trình Dạ từ chối với giọng lịch sự.
Lão sư thể dục vẫn hỏi lại: “Ngươi suy nghĩ kĩ chưa?”
“Thực sự xin lỗi, ta thực sự không có bất kì ý định theo ngành thể thao.”
“Ai, thôi ta cũng không ép ngươi. Khi nào ngươi tỉnh ngộ cứ đến nói với ta.” Lão sư thể dục thở dài bất lực.
*Chú thích:
(1): Diêu Minh, cầu thủ bóng rổ từ Trung Quốc