Khi Turan bước đến gần hơn, chiếc răng dường như giờ mới chú ý đến nó vẫn còn ở đây, bèn lên tiếng:
– Ngươi gặp hắn ta ở đâu? Cái phó bản ấy ở đâu?
Xem ra, đối phương là biết về phó bản. Chuyện thế thì càng phức tạp hơn.
Vốn Turan không muốn trả lời ngay mà định vòng vo thăm dò một lúc vì nguy cơ trước mắt đã cho thấy nó chẳng còn hi vọng nào. Thế nhưng nỗi sợ ở sâu thẳm trong linh hồn bất chợt bùng lên khiến nó không thể không trở nên run rẩy, vội vàng tìm đường sống lần nữa.
– Ở bên ngoài. Ngươi cần gì, tôi có thể giúp.
Đối phương mặc kệ, thay vào đó là một đợt sóng gào rú phát ra như muốn thổi bay mọi thứ. Uy thế ấy khiến cho cơ thể Turan mất đi hết sức lực, mềm nhũn; đến cả tâm trí nó cũng trở nên mờ nhạt, khó thể nào tập trung.
– Trả lời rõ ràng câu hỏi của ta!
Turan nghe, bị dọa nhưng vẫn gắng đứng vững. Nó cần phải sống. Nhất định.
– Ở bên ngoài, cách đây hai đại dương… Trong một phó bản ẩn, thời gian xuất hiện không cố định.
Đối phương tất nhiên không hài lòng với chút thông tin ít ỏi đó từ Turan, cất giọng bực tức:
– Hết rồi?!
– Hết rồi. – Turan vội đáp.
Một khoảng lặng chậm rãi trôi qua. Bầu không khí ác liệt đầy nguy cơ xung quanh dần lắng xuống. Đối phương có vẻ như đã bình tĩnh lại, rơi vào trầm tư; hồi lâu thì lên tiếng hỏi:
– Tiến vào phó bản cùng ngươi còn có ai khác?
Turan ngay lập tức nhận ra đây là thông tin mấu chốt. Người đi cùng nó lúc đấy chỉ có mỗi nữ người sói Camilier. Và theo đó, nó do dự. Tiết lộ điều ấy cho đối phương rõ là điều không nên, ít nhất là ở hiện tại khi nó còn chưa biết tình huống là như thế nào.
– Còn có. Nhưng tôi không thể cho biết người đó là ai.
Xác nhận tin tức, nhưng cũng đồng thời giấu đi điểm quan trọng. Turan dù e sợ, lại có lòng tin rằng đối phương sẽ không dễ dàng ra tay với mình. Nó chính là đầu mối duy nhất.
Uy thế từ đối phương một lần nữa dâng cao, cất tiếng:
– Nói cho ta biết, ta sẽ trả công cho ngươi xứng đáng. Thậm chí dù ngươi có lập ra giao kèo như thế nào để giữ bí mật đi chăng nữa, ta cũng có thể bù đắp.
Nghe qua thì có vẻ hấp dẫn, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng đối phương sẽ không lật lọng cả. Huống hồ chi, được hay mất Turan hiện giờ hoàn toàn không thể nhìn rõ nổi. Nó chỉ muốn thoát thân. Nếu có cơ hội nhất định sẽ không bao giờ quay lại nơi quái quỷ này.
– Ngươi không tin? Bốn món này, ngươi bây giờ có thể lấy đi.
Dứt lời, bốn món vật phẩm dùng để trao thưởng mà Turan chỉ được chọn một trước đó lần lượt hiện lên trước mặt nó, cách chỉ vài bước chân. Mực u lam phản ảnh, Khăn choàng chuyển hóa, Vương miện pháp linh và cả quyển sách ma pháp ‘Cực quang’, giờ đưa tay là có thể lấy.
Turan bất đắc dĩ dời ánh mắt đi, ra vẻ nghĩ ngợi. Đối phương làm tới mức này chỉ vì chút thông tin ấy, thật khiến nó khó mà tin tưởng. Nữ người sói có tốt, nhưng so với đám bảo vật này, hoàn toàn không thể so sánh.
Tuy nhiên, Turan không muốn đong đếm thiệt hơn. Nếu làm vậy, ngay cả khi chỉ là một ý nghĩ nhỏ thì cũng đều đã lọt vào bẫy của đối phương rồi.
– Tôi không cần chúng. – Turan đáp.
– Vậy ngươi muốn gì? Thần cấp?
Dường như để chúng minh cho lời mình vừa nói, chiếc răng khổng lồ phát ra uy thế càng thêm mạnh mẽ, nhưng kéo theo đó cũng là những luồng năng lượng kì bí vây lấy xung quanh Turan. Nó nhận ra đối phương định làm mẫu, liền đưa tay ngăn cản, hô:
– Đừng. Tôi không muốn.
– Ngươi không muốn?
– Không muốn.
Turan quả quyết khẳng định. Thứ năng lượng được dẫn đến, có lẽ có tính chất tương tự như Thần tinh. Gây hại thì hẳn không đến mức, nhưng nó có cảm giác rằng nâng cao Thần cấp theo cách ấy không phải là điều mình mong muốn.
Lại nói, đột nhiên gia tăng Thần cấp sau khi đi vào tòa tháp, Turan sẽ khó thể tìm lời giải thích. Việc nó có thể bỏ qua nhiệm vụ tấn thăng đã mang đến đủ rắc rối rồi.
– Vậy nói đi, ngươi muốn gì? Trừ phi ta có được thông tin mình cần, ngươi sẽ không bao giờ có thể rời khỏi đây. Vĩnh viễn.
Theo lời này, Turan là có thể đàm phán với đối phương. Nó cũng chỉ cần có thế mà thôi. Cho đến giờ, nó vẫn luôn lo lắng về tính mạng bản thân, đối phương hẳn cũng đã đoán ra điều ấy nên cố tình nêu rõ.
Hít sâu một hơi, nhận định lại tình huống một lần nữa xong, Turan mới lên tiếng:
– Tôi muốn biết ngài cần những thông tin này để làm gì.
Dừng một chút chờ xem phản ứng từ đối phương, nó lại bổ sung:
– Trừ đó ra, tôi không cần gì khác. Ngài có thể nói dối, tôi vẫn sẽ cho ngài kết quả mong muốn. Tùy ngài quyết định.
Đối phương nghe xong, phát ra vài âm thanh trầm thấp không rõ ràng. Turan không tiện dò đoán đó là có ý gì, chỉ một mực chăm chú chờ đợi phản hồi.
– Đã thế, ta cũng không cần biết nữa. Ngươi đã nói có thể giúp ta, vậy thì làm theo là được.
Đối phương vừa dứt lời, Turan còn chưa kịp suy nghĩ nên đối đáp thế nào thì đột nhiên cảm nhận được khung cảnh xung quanh trở nên bất động, mọi thứ dần chuyển sang một màu xanh xám. Và sự tĩnh lặng đáng sợ bỗng chốc ập đến, khiến Turan không khỏi hoảng hốt, chỉ để rồi nhận ra bản thân cũng không thể cử động.
Nguy hiểm. Cảm giác về nguy cơ chưa từng có hiện rõ mồn một. Turan sợ hãi, lại đồng thời bất lực. Đó không phải là cái chết, nhưng lại kinh khủng hơn nhiều.
Rồi Turan thấy bản thân mình bị kéo đi, ngày càng đến gần chiếc răng khổng lồ kia hơn. Nó vùng vẫy theo bản năng nhưng hoàn toàn vô ích, có chăng là tốc độ kéo đi càng ngày càng nhanh.
Hình ảnh chiếc răng theo đó mỗi lúc một lớn, và khi Turan vừa thoáng nghĩ rằng đấy đã là nỗi kinh hoàng cùng cực thì ánh mắt lại chợt liếc thấy cạnh bên chiếc răng có thêm nhiều răng khác với kích thước chừng phân nửa. Chúng xếp thành hàng kéo dài đến như vô tận.
Và dường như, Turan mơ hồ nghe được từng hơi thở mạnh bạo. Những cơn gió luôn thổi kia giờ lại lộ ra đều bắt nguồn từ hơi thở ấy.
Đối phương là một sinh vật. Turan không dám đoán lung tung cụ thể là sinh vật gì, nhưng dù thế nào với kích thước và sức mạnh hiện hữu, e rằng đến cả các vị thần cũng phải kinh hãi.
Turan cảm thấy choáng ngợp. Đầu óc nó bây giờ không còn có thể suy nghĩ được nữa, tâm trí hoàn toàn bị chiếm đóng bởi hình ảnh khó tin trước mắt. Và vì vậy, thay vì hoảng sợ, nó bắt đầu muốn thấy được nhiều hơn, mở căng mắt ra mà nhìn.
Rơi. Cảm giác trọng lực đè nặng lên cơ thể cùng sự chới với cho thấy rõ rằng Turan đang rơi. Nó không khống chế được mà ngả người về sau, vẫn cố rướn cổ để nhìn về phía trước. Những chiếc răng còn nguyên đó, nhưng tốc độ rơi xuống đang càng lúc một nhanh hơn.
Mọi thứ cứ thế tiếp diễn. Turan dần mất đi nhận thức về thời gian. Cả người nó tê rần và nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống đến sát ngưỡng chết. Tệ hơn nữa là bởi tốc độ rơi quá nhanh, việc hít thở trở thành một điều xa xỉ.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, ngay khi Turan tưởng rằng mình sẽ chết bởi cái lạnh hoặc thiếu dưỡng khí, một cơn đau thấu xương chợt xuất hiện chạy khắp người nó. Cơn đau dữ dội và bất ngờ khiến nó muốn la lên nhưng cuối cùng lại thành ho sặc sụa.
Điều duy nhất Turan có thể nghĩ đến lúc này là nó đã bị thương, còn là rất nặng. Hoang mang và lo sợ, nó đưa mắt nhìn nơi cơn đau phát ra, thấy được một vật có đầu nhọn hoắt đâm ra từ ngực mình, cao đến vài mét.
Chỗ ngực, máu tuôn ra như suối, nhưng chúng thay vì đổ ra khắp cơ thể thì lại hướng ngược về chỗ vật nhọn kia, chừng như bị hấp thụ.
Cơn đau điếng người khiến Turan choáng váng. Nó nghiến chặt răng, tùy theo bản năng đưa hai tay ôm lấy vật nhọn chỗ ngực kia, chỉ để rồi phát hiện hai tay nó cũng bị dính chặt vào.
Vật nhọn như có linh tính, tham lam cắn nuốt, hấp thụ mọi thứ. Theo đó, bàn tay Turan đau rát, da thịt tróc ra từng lớp, chẳng mấy chốc thì thấy tận xương.
Cái chết đến gần. Turan hoảng sợ giãy giụa. Cảm giác của cơ thể mờ nhạt đi, và có lẽ chỉ chốc nữa sẽ biến mất hoàn toàn.
Ngoài ý muốn là, theo cảm giác về cơ thể dần biến mất, tâm trí của Turan lại trở nên minh mẫn lạ thường. Nó bắt đầu có thể tập trung suy nghĩ, rất nhiều thứ.
– Mang nó đến tìm đối phương. Hoàn thành việc này, ta tất mang ơn ngươi.
Âm thanh của một giọng nói chợt vang lên. Không phải là nghe được, mà như thể một dòng thông tin trôi thẳng vào trí óc.
Turan muốn đáp lời, lại không thể phản ứng. Giọng nói tiếp tục vang lên:
– Chuyện đã đồng ý với ngươi, ta sẽ thực hiện đúng như thế. Còn bây giờ… Cút khỏi đây!
Theo lời ấy, cơ thể Turan co giật, mạnh mẽ kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ chợt trở nên hỗn loạn. Khung cảnh trước mắt cũng thay đổi, biến thành cánh cổng có phần quen thuộc.
Phải mất một lúc, Turan mới nhận ra mình đã trở về chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng. Lily và nữ người sói đứng bên cạnh nhìn nó chằm chằm; Velduran thì giờ đang ngồi ở một chỗ xa, dáng vẻ lười biếng, mắt nhìn mông lung.