Vì Em Mà Đắm Say FULL


Buổi tối, Thẩm Trường Mi tắm xong ra ngoài, đi vào trong phòng bếp rót nước uống, lúc đi ra thì nhìn thấy Thẩm Kỳ Ngộ đang đứng hút thuốc ở ngoài ban công.
Thẩm Trường Mi đẩy cửa kính, Thẩm Kỳ Ngộ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cô.
Tóc của cô bị gió đêm thổi bay lộn xộn dính hết lên trên mặt, Thẩm Trường Mi vén gọn những lọn tóc đó ra sau tai, cô nhấc chân bước đến bên cạnh anh đứng vững, liếc nhìn điếu thuốc đang kẹp trong kẽ ngón tay của anh.
Cô chợt nhớ lại cuộc nói chuyện lúc còn ở trên xe của hai người về chuyện cô ra nước ngoài, yên lặng giây lát, cô mím môi nói: "Em không nói với anh chuyện ra nước ngoài, anh có giận không?"
Thẩm Kỳ Ngộ cụp mắt, cười nhạt nhòa, anh kéo cô đứng trước người mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em là thật sự không muốn đi, hay bởi vì còn có lý do khác?"
Thẩm Trường Mi biết chắc chắn sẽ không giấu được anh, cô nhíu mày, ậm ờ nói: "Không có lý do nào khác."
Thẩm Kỳ Ngộ gạt tàn thuốc lên trên lan can, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu em muốn đi thì cứ đi, không cần phải suy nghĩ gì cả."
Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn anh.
Thẩm Kỳ Ngộ nói qua loa đại khái: "Anh vừa gọi cho trưởng phòng Lâm, em tự suy nghĩ thêm đi."
Tâm trạng của Thẩm Trường Mi trở nên phức tạp, hóa ra người hiểu rõ cô nhất từ đầu đến cuối vẫn luôn là anh.

Mặc dù cô đã nghiêm túc từ chối trưởng phòng Lâm, nhưng nếu nói không tiếc nuối thì quả thật là nói dối.

Cô đột nhiên cảm thấy bực dọc, ngữ khí không khỏi mang theo mấy phần cáu kỉnh: "Thẩm Kỳ Ngộ, anh đáng ghét thật đấy!"
Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, siết cằm cô, sau đó hôn xuống khóe môi cô: "Chỉ có một cơ hội duy nhất, em mà từ chối thì đừng mong anh sẽ để em đi nữa.

Suy nghĩ cho kỹ rồi nói lại với anh."
Thẩm Trường Mi trằn trọc trở mình suốt hai tối liền, đến cuối cùng vẫn là không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Điền đầy đủ thông tin vào trong tờ đơn, thời gian cụ thể ra nước ngoài bồi dưỡng cũng đã được quyết định.

Trước lúc cô ra nước ngoài mấy hôm thì nhận được điện thoại của Giang Oản.
Đầu bên kia điện thoại Giang Oản không kiềm chế được phấn khích: "Trường Mi, Mạnh Thanh tỉnh lại rồi!"
Thẩm Trường Mi đang ngồi xếp bằng chân ở dưới đất thu dọn hành lý, nhất thời không phản ứng lại kịp, Giang Oản ở đầu bên kia phải gọi cô mấy lần.
Thẩm Trường Mi bấy giờ mới hoàn hồn, ngữ khí ngập ngừng: "Mạnh Thanh tỉnh lại rồi?"
"Phải.


Mạnh Đông Hàn vu oan cậu nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể xả cơn tức rồi!"
Thẩm Trường Mi cười khẽ, năm năm trước cô không có khi nào không mong ngóng Mạnh Thanh tỉnh lại, bây giờ khi biết được cô ấy tỉnh lại rồi, Thẩm Trường Mi vẫn còn có chút bất ngờ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất vui mừng.

Loại vui mừng này không phải xuất phát từ việc Mạnh Thanh tỉnh lại, mà đó là một loại vui mừng vì những hiểu lầm cô phải chịu đựng cuối cùng cũng đã có thể được làm sáng tỏ.

Ngày thứ hai sau khi nhận được điện thoại của Giang Oản, Thẩm Trường Mi nhận được điện thoại của Mạnh Thanh.

Ở đầu bên kia thanh âm của cô gái có phần dè dặt, dường như còn cả sự áy náy.
Lúc Thẩm Trường Mi đến thăm Mạnh Thanh, Mạnh Đông Hàn cũng có mặt.

Thái độ của Mạnh Đông Hàn đối với cô cũng chẳng hề vì Mạnh Thanh đã tỉnh lại mà thay đổi, lời nói vẫn đâm chọc cô như cũ.
Mạnh Thanh thấy thái độ của Mạnh Đông Hàn như vậy thì không nhịn được lên tiếng: "Chị."
Mạnh Đông Hàn nhìn Mạnh Thanh, không nóng không lạnh nói: "Chị đi mua cơm cho em." Nói xong liền rời đi.
Vì nằm trên giường bệnh nhiều năm nên da dẻ của Mạnh Thanh nhìn trông trắng hơn người bình thường, cũng lại vì mấy năm nay đều dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống nên cơ thể cũng vô cùng gầy guộc.
"Chị Trường Mi, em xin lỗi." Cô gái cúi thấp đầu, hai tay đan lại vào nhau.
Thẩm Trường Mi nhìn thấy cánh tay nhỏ như cành trúc lộ ra khỏi ống tay áo của cô ấy thì đâu còn trách được cô ấy gì nữa, cô chỉ ngồi xuống bên mép giường, giơ tay vuốt mái tóc của Mạnh Thanh: "Tỉnh lại là tốt rồi."
Thẩm Trường Mi đến thăm Mạnh Thanh thật ra là vì trong lòng vẫn còn có một nghi vấn.

Dù sao thì năm đó tâm tư của cô gái này dành cho Thẩm Kỳ Ngộ, cô cũng vô cùng để ý.

Cô đắn đo mở miệng: "Mạnh Thanh, em xảy ra tai nạn là vì những lời chị nói với em tối đó sao?"
Mạnh Thanh vội vã lắc đầu: "Không phải đâu, thật ra em biết anh hai thích chị từ lâu rồi, em cũng biết hai người sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.

Hôm đó em lái xe về nhà, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới như vậy, chứ không phải vì không chấp nhận được chuyện hai người ở bên nhau nên mới..."
Thẩm Trường Mi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô ấy trấn an, nói khẽ: "Được rồi, chị hiểu rồi, em không cần nói nữa."
Mạnh Thanh ngước cằm nhìn Trường Mi, trong mắt vẫn còn ươn ướt: "Chị Trường Mi, xin lỗi chị, em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy."

Thẩm Trường Mi cầm hộp giấy ở bên cạnh lên, rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: "Được rồi, em vừa mới tỉnh lại cơ thể vẫn còn chưa thích ứng, tâm trạng không được quá kích động, nếu không chị gái em nhìn thấy lại tưởng là chị bắt nạt em đấy."
Thẩm Trường Mi có ý làm dịu bầu không khí, Mạnh Thanh cũng rướn khóe môi nở nụ cười tươi.
Thẩm Trường Mi ngồi trò chuyện với cô ấy thêm một lúc nữa mới rời đi.
...
Buổi tối, Thẩm Trưởng Mi mở vali tiếp tục thu dọn một số đồng dùng linh tinh, cô sắp xếp được một lúc thì nghe thấy ngoài huyền quan có động tĩnh, nhưng cô cũng không ra mở cửa, vì mấy hôm trước cô vừa mới ủy thác chìa khóa cho Thẩm Kỳ Ngộ rồi.
Thẩm Kỳ Ngộ mở cửa đi vào, bỏ chìa khóa lên trên tủ đựng giày, lững thững đi tới phòng ngủ, anh ngồi xuống giường nhìn cô thu dọn hành lý.
Thẩm Trường Mi ngồi dưới đất, tóc tùy ý túm gọn lại buộc thành đuôi ngựa, cô mặc một bộ váy ngủ dài, vừa ngâm nga bài hát vừa sắp xếp một số đồ dưỡng da và đồ linh tinh khác.
Thẩm Kỳ Ngộ thờ ơ nhìn một lúc, thấp giọng nói: "Phải đi nước ngoài mà nhìn em hí hửng vui vẻ quá nhỉ?"
Thẩm Trường Mi kéo khóa vali, nhìn anh: "Anh Thẩm, rõ ràng là anh muốn em đi mà, không lẽ anh đổi ý rồi?"
Thẩm Kỳ Ngộ kéo cô dậy ngồi ngay ngắn lên trên đùi mình, anh cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: "Có một chút."
Trên người anh có mùi thuốc lá nhạt nhòa, Thẩm Trường Mi nhíu mày: "Anh hút thuốc hả?"
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười, siết cằm cô, sau đó hôn xuống môi cô.
Anh mơn trớn nơi khóe môi, thâm nhập vào giữa khoang miệng cô mút lấy đầu lưỡi, điên cuồng dây dưa quấn quýt.

Hai người hôn nhau rất lâu, tới lúc kết thúc, Thẩm Trường Mi nằm rạp ở trên bả vai anh để bình ổn lại hơi thở.
Thẩm Kỳ Ngộ phát ra tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, Thẩm Trường Mi không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, muốn từ trên đùi anh đứng dậy, nhưng lại phát hiện trên ngón áp út của mình hình như được đeo một thứ gì đó.

Cô thò tay ra trước mắt, là một chiếc nhẫn bạch kim, đơn giản mà tinh tế, bên trong được điểm xuyết bởi một viên hột xoàn.
Thẩm Trường Mi ngắm nhìn, tâm trạng có phần phức tạp.
Thẩm Kỳ Ngộ hôn tai cô, thấp giọng nói: "Ở nước ngoài cũng phải luôn đeo nó cho anh."
Thẩm Trường Mi bĩu môi.
"Buổi chiều em đi thăm Mạnh Thanh rồi."
Thẩm Kỳ Ngộ hơi nhíu mày, Thẩm Trường Mi nghịch tay áo vest của anh: "Anh không đi thăm sao?"
Mạnh Thanh chỉ nhỏ hơn Trường Mi hai tuổi, từ rất lâu trước kia cô ấy đã thích Thẩm Nhị rồi, đám người bọn họ cũng biết rõ tâm tư của cô ấy.


Lúc Mạnh Thanh thi đại học xong đã từng bày tỏ rõ tâm tư với Thẩm Nhị.
Lúc ấy Thẩm Kỳ Ngộ chỉ khéo léo mềm mỏng để chuyện này qua đi, mà về sau cô gái này cũng chẳng tiếp tục gì nữa.

Thế rồi đến tận Quốc Khánh, đám người bọn họ tổ chức chuyến đi chơi tới khu biệt thự nghỉ dưỡng ở gần đó, Mạnh Thanh cũng đi theo.
Khi đó Trường Mi và Thẩm Nhị vừa mới hẹn hò.
Mạnh Thanh chạy đến hỏi cô rằng có phải cô hẹn hò với Thẩm Nhị rồi không, Thẩm Trường Mi cũng không nghĩ gì nhiều nói đúng sự thật với cô ấy, ai ngờ được sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.
...
Chuyến bay của Thẩm Trường Mi vào thứ hai, Thẩm Trường Mi vì lo lắng Giang Oản đang mang thai nên không muốn cô ấy phải vác bụng bầu đến tiễn mình, thế là cô bịa ra một ngày khác để lừa cô ấy.

Vậy nên hôm nay người đến sân bay tiễn cô chỉ có một mình Thẩm Kỳ Ngộ.
Thẩm Trường Mi ngồi trên ghế lái phụ, bất chợt nhớ lại năm năm trước, lúc cô bất đắc dĩ phải ra nước ngoài, khi đó có cả một đám người tới tiễn cô, khung cảnh phải nói là vô cùng ồn ào náo nhiệt, duy chỉ thiếu mỗi Thẩm Kỳ Ngộ.

Mà bây giờ thì..."
Nghĩ đến đó Thẩm Trường Mi có chút không cam tâm, cô chống tay lên cằm, nghiêng mặt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái: "Lúc trước em ra nước ngoài, anh thật sự không tới tiễn em sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ thấy cô vẫn bám riết lấy chuyện này, anh cười nói: "Lúc đó em nhìn thấy anh à?"
Thẩm Trường Mi lắc đầu.
"Thế thì hiển nhiên là không rồi."
Thẩm Trường Mi khó chịu, không nói gì nữa.
Hai người đến sân bay, Thẩm Trường Mi check in thủ tục xong xuôi, lúc chuẩn bị lên máy bay, Thẩm Kỳ Ngộ dặn dò cô mấy câu, Thẩm Trường Mi gật đầu nói 'được'.
Cô lên máy bay, cất gọn hành lý, rút di động muốn tắt nguồn thì nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc, cô nhấn vào mở tin nhắn ra, khóe môi bất giác cong lên.
...
Thẩm Trường Mi ở bên Pháp hai năm, Thẩm Kỳ Ngộ tháng nào cũng đều đặn tới thăm cô một hai lần, hai người dùng cách thức này để hòa hợp.

Trong hai năm qua, Thẩm Kỳ Ngộ cũng đã từng cầu hôn Trường Mi, nhưng trong lòng Thẩm Trường Mi nói thế nào thì vẫn còn có chút băn khoăn lo lắng, dù sao thì hai năm qua hai người họ đều không dùng biện pháp phòng tránh nào.
Hôm nay Thẩm Trường Mi cảm thấy không thoải mái trong người, đến bệnh viện khám xong quay về, thuốc cũng không thể uống, chỉ uống một chút nước nóng rồi cuộn người nằm trong chăn.

Thẩm Kỳ Ngộ vì công ty mới khai thác một dự án mới nên một tháng nay không thể tới thăm cô được.
Lúc anh gọi điện thoại đến, Thẩm Trường Mi đang mơ mơ màng màng, giọng mũi đặc sệt, Thẩm Kỳ Ngộ nghe ra được: "Em bị ốm à?"
Thẩm Trường Mi khịt khịt mũi, 'ừm' khẽ một tiếng.
Thanh âm của Thẩm Kỳ Ngộ trầm hẳn xuống: "Ra ngoài mở cửa!"
Thẩm Trường Mi ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, cô đi dép lê ra ngoài phòng khách.

Mở cửa, Thẩm Kỳ Ngộ đang đứng ở bên ngoài, trên người mặc áo khoác lông màu đen, sắc mặt nặng nề.
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay đóng cửa, hỏi cô: "Em đi bệnh viện khám chưa?"
Thẩm Trường Mi gật đầu.
Thẩm Kỳ Ngộ lại hỏi: "Đã uống thuốc chưa?"
Thẩm Trường Mi lắc đầu.
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay chạm vào trán cô để đo thử nhiệt độ, vẫn còn sốt, lại nhìn thấy cô khịt khịt mũi.
Sắc mặt của Thẩm Kỳ Ngộ sa sầm lại: "Uống thuốc!"
Thẩm Trường Mi nhìn anh, đột nhiên cảm thấy bối rối không biết phải nói với anh thế nào.

Mặc dù lúc chiều biết tin đến cô cũng còn rất bất ngờ, vốn muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng sau đó suy nghĩ thì lại hy vọng có thể ở trước mặt anh nói ra điều này, vậy mà giờ đây khi anh đứng ngay trước mặt, cô lại chẳng thể thốt thành lời.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, tiếng mưa đơn điệu tẻ nhạt phức tạp.
Trong không gian nhỏ chỉ bật một ngọn đèn sàn, ánh sáng vàng dịu ấm áp.
Thẩm Trường Mi lại khịt mũi, sau đó mở miệng: "Chúng ta kết hôn đi!"
Thẩm Kỳ Ngộ nhướng mày, có phần kinh ngạc.

Hai năm nay anh cũng đã cầu hôn, nhưng lần nào cô cũng lo lắng này lo lắng kia rồi giả vờ hồ đồ.

Thẩm Kỳ Ngộ biết rõ sự lo lắng trong lòng cô nên anh cũng không ép cô, hiện tại nghĩ cũng không nghĩ tới cô sẽ lại tự mình nói ra lời cầu hôn này.
Thẩm Trường Mi thấy anh không nói gì chỉ nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy có chút bồn chồn, cô hít sâu một hơi rồi mới ấp úng nói ra: "Buổi chiều em đến bệnh viện kiểm tra....!ừm, đã có rồi, vậy nên..."
Dáng vẻ của anh vẫn không hề thay đổi, Thẩm Trường Mi sốt ruột nôn nóng: "Ý anh là sao hả?"
Thẩm Kỳ Ngộ ôm cô đến trước người mình, tay cách một lớp áo ngủ chạm vào chiếc bụng phẳng lì của cô: "Nơi này có rồi?"
"Vâng."
Trong mắt Thẩm Kỳ Ngộ chứa đậm ý cười: "Em đang cầu hôn anh à?"
Thẩm Trường Mi mím môi: "Ừm."
Thẩm Kỳ Ngộ cúi đầu, hôn xuống mí mắt cô: "Anh dường như không thể không đồng ý rồi?"
Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn anh: "Anh dám không đồng ý?"
Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ, môi anh phủ lên môi cô, rất lâu sau, anh mới thấp giọng lên tiếng: "Được, anh đồng ý!"
~Hết chương 53~
HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận