“Trát Nhĩ, dẫn theo mấy thanh niên đi mài dao xương, hình dáng dao như thế nào thì đợi tôi vẽ cho anh xem.”
Hôm nay vẫn là Mộc Sa dẫn người săn thú, Trát Nhĩ cùng một số người khác ở lại nơi cư trú. Buổi sáng cơm nước xong, Lam Nguyệt lấy da thú thu thập được ra phơi nắng, Trát Nhĩ giúp buộc cây trúc, ôm da thú. Lam Nguyệt xong việc, lại giao nhiệm vụ cho Trát Nhĩ hôm nay là mài dao xương. Sau đó, Lam Nguyệt lại đem hoa cỏ Trát Nhĩ hái về đặt xung quanh hang để hun, dùng lá trúc làm cây chổi quét hang núi sạch sẽ, vừa làm vừa nghĩ đến mùa đông vẫn nên xây nhà gỗ, ở trong hang mãi không phải là kế sách lâu dài. Hai mùa Thu Hạ còn đỡ, sang Đông-Xuân tiết trời ẩm ướt, rất dễ ngã bệnh, tuy vậy bây giờ không có cách nào để làm cả. Hiện tại Lam Nguyệt đang bận rộn tìm nhiều thức ăn để tích trữ cho mùa đông.
“Trát Nhĩ, mùa đông ở chỗ các anh khắc nghiệt lắm phải không? Thời tiết vô cùng lạnh lẽo” Lam Nguyệt hỏi Trát Nhĩ
“Mùa đông? Mùa tuyết sao? Hàng năm vào mùa tuyết, thức ăn đều không đủ, tất cả mọi người đều chỉ ăn lửng dạ, cố gắng để dành lại thức ăn cho phụ nữ, bởi vì mùa tuyết quá lạnh, năm nào cũng có rất nhiều người chết vì lạnh.”
Trát Nhĩ vừa nhớ lại những mùa tuyết trước đây, vừa lấy cây trúc làm cửa động, cây gỗ không dùng đến nữa, đem đi làm củi, cửa làm bằng cây trúc khít hơn một chút, lại ghép thêm da thú, Lam Nguyệt không thích lúc ngủ bị người khác nhìn thấy.
“Nhưng bây giờ có Lam Lam mang lửa đến, mùa tuyết đỡ khắc nghiệt hơn rất nhiều. Còn có đồ ăn mà Lam Lam tìm được nữa, trước kia không biết những thứ này có thể ăn được. Lam Lam, tôi sẽ cố gắng săn thú, mùa tuyết chúng ta sẽ không bị đói nữa. ”
Trát Nhĩ nhìn cuộc sống ở núi đá càng ngày càng tốt, không khỏi thấy vui mừng.
“Ừm, khi đi ra ngoài săn thú nhớ mang theo nước đun sôi để nguội, thịt khô, lấy ống trúc mà đựng. Đợi phơi xong loạt da thú này, tôi sẽ làm cho anh 2 bộ quần áo, chính là đồ mà anh mặc lên người đấy.”
Lam Nguyệt vuốt da thú, suy nghĩ nên làm quần áo như thế nào, váy da thú là đơn giản nhất, còn quần áo thì cô không biết làm, chỉ có thể từ từ mày mò thôi.
“Quần áo là đồ vật giống da mà Lam đang mặc sao? Lam Lam dạy cho mọi người được không?”
“Ừ, tất nhiên, tôi sẽ cố gắng để mọi người có thể có một mùa tuyết ấm áp”
Trát Nhĩ nhìn cô gái nhỏ đang bận bịu, trong lòng ấm áp. Hắn biết Lam Nguyệt đang thay đổi, vì hắn mà thay đổi. Trước kia Lam Nguyệt rất ít nói chuyện, có nói thì cũng nói rất ngắn gọn, hiện tại Lam Nguyệt đã nói nhiều hơn so với trước kia rất nhiều, còn dạy cho mọi người rất nhiều thứ. Trát Nhĩ biết Lam Nguyệt đang hòa nhập với bọn họ, điều này khiến hắn rất vui mừng, cô gái nhỏ của hắn đang dần thích ứng với cuộc sống ở nơi cư trú này.
“Lam, hôm nay đi đào măng hay là bắt cá?”
Bạn nhỏ Ô Lệ cầm lấy túi da thú tung tăng chạy tới, phía sau còn sáu cái đuôi nhỏ đi theo.
“Lam, bọn em cũng muốn đi cùng”
Cô bé thứ ba ở nơi cư trú, tên Tiểu Ưu kéo ống quần Lam Nguyệt, nhìn cô.
“Được, lấy túi da thú rồi đi cùng chị” Lam Nguyệt hắc tuyến, cô thành đội trưởng đội nhi đồng từ khi nào vậy.
Già Sơn cùng già Lưu dẫn theo nhóm phụ nữ cùng con trai của già Lưu tên là “Thạch” tới, hôm qua đã nói là sẽ dẫn bọn đi bắt cá. Lam Nguyệt quay vào trong hang lấy túi da thú, lại dùng nhánh cây vẽ hình dáng của dao lên mặt đất trống, dặn Trát Nhĩ chỗ lưỡi dao thì mài mỏng một chút, xong xuôi thì dẫn đám người đi về phía bờ sông.
Đến bờ sông, Lam Nguyệt lấy mấy túi lưới chưa chắc chắn mà nhóm phụ nữ làm tối ngày trước ra, dạy bọn họ cách cột túi lưới cho chặt, rồi chỉ các cô tản ra thành từng tốp trong sông để đi bắt cá. Già Sơn và già Lưu ở trên bờ sông trông trẻ nhỏ, hỗ trợ nhặt cá và làm cá, lại dùng sợi dây xâu vào rồi treo lên trên cây thấp, bên bờ sông nhất thời đầy bóng người bận rộn. Lam Nguyệt phân công bạn nhỏ Tráng dẫn theo Tiểu Ny cùng mấy đứa bé hơi lớn một chút đi hái rau dại, xong xuôi thì dẫn theo Ô Lệ, Thạch cùng mấy người phụ nữ đi vào khu rừng trúc bên bờ sông trong rừng rậm Lạc Vụ để đào măng.
Khu rừng trúc rất lớn, Thạch đi chặt cây trúc, chặt xong thì chuyển về chỗ đất trống ở núi đá, bọn Lam Nguyệt vừa trò chuyện vừa đào măng, mọi người đều làm việc hăng say, khí thế ngất trời.
Làm đến trưa thì Lam Nguyệt ngừng tay, đi phân phát quả dại cho mọi người ăn, nghỉ ngơi một chút. Nhìn cánh rừng trúc trải dài bất tận, Lam Nguyệt biết măng đủ cho mọi người ở nơi cư trú ăn ăn. Bạn nhỏ Ô Lệ ở bên cạnh Lam Nguyệt thì không ngừng liến thoắng kể hôm qua mẹ bé làm canh cá ăn ngon như thế nào.
Khi nào có muối rồi hãy khen ngon, muối ăn quá khó kiếm, biển thì xem ra mọi người ở nơi cư trú không biết, xem ra thì có thể tìm muối trong đất liền thôi.
Lam Nguyệt vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện kiếm muối ăn, lại nghe Ô Lệ gào to ầm ĩ.