Vô Địch Kiếm Khách

Nghĩ hè, thứ 6 ngày 23 tháng 7 năm 2389

Khu vực núi Khắc Khâm của Hồng Thành

"Thần thoại, truyền thuyết và các loại ghi chép phi thường đều là giả? Ngươi có biết nữa không?"

"Chưa từng thấy ma, tức là không có ma? Chưa từng thấy nhện khổng lồ hay cá nhà táng cũng tức là chúng không có tồn tại?"

"Ngươi nghĩ phép thuật là hư ảo? Ngươi nghĩ như thế sao? Ngươi là ai? Ngươi có xứng đáng không? Ngươi thật tuyệt vời!"

"Chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa. Đó là một mớ hỗn độn và một lũ nhảm nhí."

Những ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn với các khớp nối rõ ràng lướt nhanh trên màn hình, với lực nhẹ nhàng, sau khi gõ chữ cuối cùng và nhấn gửi, mạng 5G mượt mà đã truyền tải nó, đồng thời, một diễn đàn nào đó được hiển thị. Màn hình điện thoại của APP cũng bị đóng.

Trên màn ảnh đen phản chiếu khuôn mặt của một thiếu niên tóc đen mặc áo sơ mi màu trắng bên ngoài choàng một chiếc áo của của học sinh cấp 3, anh tuấn, sạch sẽ, gọn gàng và sảng khoái.

Có thể thấy trên mái tóc được chải gọn gàng có một chiếc lá rơi.

Sau khi uống một ly nước và trò chuyện với các chuyên gia trên diễn đàn, Cao Thiên cảm thấy sảng khoái, tràn đầy năng lượng, sau khi trút bỏ lá rụng trên đầu, thậm chí cả phần thắt lưng nhức nhối vì ngồi trên xe buýt suốt một tiếng đồng hồ. Đường núi gập ghềnh, đi đường dài thấy nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, cả khuôn mặt rạng ngời.

"Ồ, đúng như dự đoán, miếng dán nước rất quan trọng để giải tỏa áp lực." Anh lau màn hình điện thoại di động, đứng dậy từ gốc cây bên đường rồi vươn vai như một con mèo: "Ahh thật dễ chịu quá a, đây chính là thứ được gọi là" niềm vui "sao?"

Khu rừng nguyên sinh rộng lớn ở dãy núi Khắc Khâm ngăn cách biên giới giữa phủi biên cảnh, như một thanh kiếm sắc bén chia hai đất nước một thành hai, một bên là Vân Châu bạch gia một bên là rừng núi tên Thanh Vân Sơn.


Cao Thiên lúc này đang đứng dưới bóng cây ven đường, hít thở không khí trong lành, đợi những người còn lại trong đoàn du lịch dùng bữa xong rồi xuất phát đến các điểm quan sát trong khu vực miền núi.

Cao Thiên, một học sinh năm hai trung học 18 tuổi, đang dành thời gian rảnh rỗi cuối cùng ở đây trước kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm cuối trung học.

Hắn sẽ đến địa điểm du lịch nổi tiếng 'Thung lũng Thiên Hồ Động ", nơi cực kỳ nổi tiếng gần đây, để tận mắt chứng kiến điều gì đang xảy ra với 'Một loài được gọi là Hồ Ly được ghi chép lại từ xa xưa' gần đây cực kỳ nổi tiếng trên Internet..

" Trong truyền thuyết xa xưa ở Tây Bắc Vân Châu có một loại Hồ Ly tồn tại. Mà Thiên Hồ Động là nơi ngày xưa thờ cúng loài Hồ Ly này. "

" Sự xuất hiện của Thiên Hồ ở đây hoặc là mánh khoé của thương nhân, hoặc thực sự là có sự hồi sinh thần bí nào đó - dù sao thì chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. "

Cao Thiên đang tự lẩm bẩm xoay chiếc điện thoại di động trong tay, để nó xoay trên đầu ngón tay phải, trọng lượng của chiếc điện thoại hình chữ nhật không cân bằng, rất khó duy trì sự cân bằng động giữa chính nó. Và đầu ngón tay khi xoay, và nó luôn muốn trượt ra khỏi đầu ngón tay.

Nhưng thiếu niên này chỉ lắc ngón tay, khả năng điều khiển mạnh mẽ của cậu ta đã có thể thiết lập lại sự cân bằng và khiến nó tiếp tục quay, vừa xoay điện thoại, cậu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay trái:" Đã 1h15 trưa, kể cả cuộc hợp. "Và khoảng cách. Có lẽ ta sẽ đến nơi vào lúc ba giờ chiều

" Chà thật không thể chờ đợi thêm được nữa. "

Một người yêu thích và phát cuồng với những câu chuyện kỳ lạ, một bậc thầy về thể thao, một kiếm sĩ tối thượng, một người tin chắc rằng tất cả các loại huyền thoại, truyền thuyết và những tin đồn phi thường đều không phải là dối trá.

Và, cậu ta chính là một Thức Tỉnh Giả!

Về việc rằng có tồn tại Thiên Hồ canh giữ Thiên Tháp là thật hay là chiêu trò lừa gạt người khác hay thật sự có yếu tố phi thường, Cao Thiên vẫn có cách riêng của mình để phân biệt thật giả.


Suy cho cùng, với tư cách là một Thức Tỉnh Giả, anh ấy thực sự có thể nhìn thấy những 'Shadow"

Mười năm trước, khi Cao Thiên còn học tiểu học, Cao Thiên bị một giáo viên nhốt vào trường không biết phải làm sao vì cả sáu đứa đều bị đánh và khóc lóc, phụ huynh được mời đến để giúp đỡ. Thương lượng.

Và vào lúc chạng vạng, khi cô chủ nhiệm đang gọi điện cho bố mẹ của cậu đến đón thì, Cao Thiên đang đứng ở hành lang trò chuyện, mơ hồ nhìn thấy cuối hành lang trường học dường như có những bóng trắng lơ lửng.

Khi đó hắn còn ngu dốt và không biết sợ hãi nên mở mắt ra và quan sát cẩn thận - cái bóng trắng đó thực chất là một cô bé đang nhảy nhót vui vẻ, nửa khuôn mặt của cô gái mờ đi, chỉ có đôi mắt là có những đốm sáng xanh mờ nhạt. Sau khi nhận ra đều bất thường rằng Cao Thiên hình như có thể nhìn thấy mình, cô nhanh chóng tan biến, hóa thành sương mù, tránh ánh mắt kinh ngạc của Cao Thiên

Tuy không ai tin, lại bị nói là nghịch ngợm, tinh quái, nhưng hắn biết mình đang nói dối..

Nhưng Cao Thiên biết rằng tuy còn nhỏ nhưng cậu quả thực nhìn thấy, cũng lười tranh cãi với người lớn về việc có nên nói dối hay không. Tin tưởng.

Kể từ đó, Cao Thiên có thể nhìn thấy một số bóng đen kỳ lạ, hoặc nghe thấy những 'âm thanh tâm linh' chóng mặt mà người khác không thể nghe thấy.

Vì điều này, anh bắt đầu thích tất cả các loại tin tức kỳ lạ, và anh nhiệt tình tìm kiếm những câu chuyện thần thoại và truyền thuyết từ các quốc gia và truyện dân gian khác nhau.

Đương nhiên, những hình ảnh này không phải ngày nào cũng được nhìn thấy, nhưng mỗi khi vào lúc nửa đêm, hoặc khi màn đêm tan đi và mặt trời sắp mọc, Cao Thiên luôn có thể nhìn thấy một số bóng đen hoặc trắng trên đường phố hoặc trên đường phố. Cộng đồng, phát ra những âm thanh ma quái mà chỉ anh mới có thể nghe và cảm nhận được.

Nếu chỉ như vậy, Cao Thiên có thể sẽ tự lừa dối mình cho rằng đây chỉ là ảo giác do áp lực học tập quá cao và chỉ ngủ năm tiếng mỗi ngày, hoặc đó là ảo giác thính giác, ảo giác thị giác, một khối u trong cơ thể. Đầu, hoặc một cái gì đó tương tự.


Nhưng những năm gần đây, Cao Thiên gặp phải tình huống càng ngày càng dị thường, thậm chí mấy năm trước, lúc ban đêm đi ngang qua quảng trường trung tâm thành phố, anh nhìn thấy một ông già mặc quân phục trông như ma, liền chào ông ta. Với một nụ cười.

"Chàng trai trẻ, cậu rất nghị lực! Cậu phải học tập chăm chỉ!"

Mặc dù những gì ông lão mặc quân phục nói chỉ là những lời động viên bình thường nhất, nhưng ông ta nhanh chóng tan biến theo gió, không hề nghi ngờ rằng ông ta là một 'Shadow'! Điều này lập tức khiến Cao Thiên càng thêm nhiệt tình và hào hứng với việc này, và anh không nghi ngờ gì về điều đó.

Hơn nữa, không biết có phải là bởi vì điều này hay không, từ đó về sau, thể chất của hắn tựa hồ càng ngày càng tốt, hiện tại càng cường đại đến chính hắn cũng có chút sợ hãi.

Thêm một ví dụ đơn giản, dễ hiểu: Cao Thiên ngày nay có thể dùng tay không bẻ xương ống, ăn cua tôm hùm mà không cần kìm, chỉ cần nhúm ngón tay là có thể bóp nát lớp mai dày, nhảy qua ít nhất 5 bức tường cao 3 mét!

Các vận động viên hàng đầu thế giới có thể chạy trong vòng 10 giây ở nội dung chạy 100 mét, nhưng đối với Cao Thiên, người chưa được đào tạo chính thức, có thể chạy trong vòng 11 giây trong một bài kiểm tra riêng đạt đến 100 mét, đây là trình độ của một vận động viên hạng nhất quốc gia!

Và các môn cử tạ, sức bền, bơi lội và một số bộ môn tăng cường cơ thể khác, các chỉ số thể chất khác nhau của Cao Thiên đều gần giống với các vận động viên về mọi mặt, thậm chí còn vượt trội hơn họ ở một số khía cạnh đặc biệt.

Thỉnh thoảng, anh ta có thể nhìn thấy Shadow, thể lực phi thường, thật sự đã vượt quá những đều mà người thường có thể hiểu và nhận biết được, Cao Thiên tự cảm thán

"Đây chính ahihi siêu năng lực, mình chính là một Thức Tỉnh Giả!"

Bỗng lúc này từ phía bên ngoài một đoàn quân Shadow ước chừng khoảng một trăm đến hai trăm năm mươi chặn ngay trước mặt mọi học sinh của đoàn bọn chúng hê ta thảy ba phần sát khí bảy phần giận dữ nhìn về phía các học sinh

Cao Thiên lúc này lại nhớ đến khi xưa đã được chú của mình cho biết rằng các Shadow này được hình thành từ ác tâm và tồn tại ở dạng khái niệm, thông tin bọn chúng hoàn toàn không có cơ thể vật lí, ác tâm càng cao bọn chúng càng mạnh.

"Haha thú vị thật đấy a trước khi gặp được Thiên Hồ lại có thể gặp được các ngươi, cũng tốt!"

Cao Thiên cảm thán bằng một vẻ hào hứng vì hắn biết ở đây mọi người đều là các PHÀM NHÂN GIẢ mặc dù cũng chỉ ngang cấp bậc với các Shadow nhưng bọn chúng vẫn có khả năng phản kháng lại.


Oanh long long!

Răng rắc --

Đột ngột vang lên khủng bố oanh minh, quán xuyên thời không, bao trùm tất thảy khu vực, thiên địa rung chuyển bầu trời tối sầm không lấy một cái gọi là Ánh Sáng!

Cao Thiên vẻ mặt khủng hoảng ngước lên trời một cổ kình lực khủng khiếp, xé nát thời không bóp méo vô tận thực tại đang diễn ra

"Cái rắm? Là thứ gì?"

Giờ nhìn lại tất các Shadow đang đứng chấp lại thành hàng cúi đầu như kiểu một thứ gì đó sắp đến.

Oanh long

Cờ Rắc!

Một đạo kim quang bắn nát các tầng mây lập tức xuyên tạc mọi thứ đi qua, đem theo đó là một con "Chân Long!"

Có thể mơ hồ nhìn thấy có một Chân Long với cơ thể đang uốn lượn xoay tròn, là linh hồn của thế giới, là nguyên lý tuần hoàn, nắm giữ sức mạnh vô tận, thân thể hoàn mỹ, là vua của vạn vật huyền bí.

Người ta có thể mơ hồ nhìn thấy, có hàng ngàn các tia sét đang lượn vòng liên tục đánh xuống chập chùng, với đầu thống trị vô tận các vì sao và nâng đỡ trái đất vô tận. Bản thân sự tồn tại của nó đã là định nghĩa của vĩnh cửu. Cho dù nó phun ra lửa có thể hủy diệt thiên giới, nó cũng sẽ không thay đổi chút nào.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

"Long Thần xuất trận, vạn phần kính nể, chúng sinh cúi đầu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận