Vô Địch Kiếm Khách

8 giờ, 12 phút tại biệt thự Bạch Gia, Cao Thiên cùng Zahhak đang đi ở ngoài bấm chuông gọi người để được vào bên trong, những bấm mãi vẫn không có hồi đáp gì hai người bọn họ đứng ở đây cũng đã gần 10 phút rồi.

"Quái lạ nhân lực của Bạch Gia nhiều như vậy sao nay lại không có lấy một bóng người ra mở cửa?"

Cao Thiên cau mày nói nhưng hắn vẫn đứng đợi thêm chút lát quả thật quản gia của huynh đệ tốt của Cao Thiên đã ra mở cửa và chào đón bọn họ vào.

"Thật xin lỗi Cao thiếu gia cậu chủ tôi có lệnh không cho phép bất cứ ai bước vào Bạch Gia trừ cậu hoặc những người trong gia tộc. Nhưng mà những người khác lại không biết Cao thiếu gia là cậu nên mặc dù nhìn thấy cậu đứng ở ngoài bấm chuông thông qua màn hình giám sát nhưng vẫn không dám mở cửa."

Linh Đang cúi thấp người xin lỗi tôi vì sai sót không đáng này, Cao Thiên cũng không mấy khó chịu với việc này sau khi nghe được lý do của Bạch Nhi, hắn chỉ nói không sao rồi cả 3 người đi lên phòng của cậu chủ Bạch Gia một thiếu gia giàu có chân chính.

Sau khi lên đến nơi cao nhất của biệt thự của Bạch Gia đứng trước căn phòng trên đó có để 2 chữ "Bạch Hạo", Linh Đang rút trong người một chiếc the rồi quét vào trong chiếc máy gần đó.

Ting mã số hợp lệ mời bước vào

"Mời vào thưa Cao thiếu gia, cậu chủ của tôi đang tắm ngài có thể ngồi ở phòng chính ạ giờ tôi đi pha trà cho hai người."

Cao Thiên lấy lời gật đầu rồi bước vào trong, căn phòng quả thật rất rộng lớn và sáng lóa, thiết kế của căn phòng giống như những nước châu âu khi xưa.

"Nè Zahhak ngươi thấy Linh Đang thế nào quá đổi xinh đẹp đúng không, cô ấy được Bạch Gia nhận nuôi từ khi mới tròn sáu tuổi ở một buổi đấu giá mua bán nô lệ, nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp nhưng hiện tại cô ấy cũng sống tốt đấy chứ."

Cao Thiên nhìn ra ngoài cửa số rồi nói, từ độ cao này hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh ở thành phố phía dưới.

"Gì? Cô ta là một" Tuyệt Thế Thần Thú "mà lại có xuất thân như vậy à? Không ngờ đến là lại có trường hợp này, đa số các thần thú hoặc ma thần như bọn ta đều đến từ" Phản Vật Chất "và khi đặt chân đến đây thì sẽ tìm một vật chứa thích hợp rồi kí khế ước với vật chứa."

"Hả? Cô ta là một thần thú?"


"Dĩ nhiên do đẳng cấp của ngươi quá đổi thấp kém nên so với bọn ta thì chả khác gì bắt một con châu châu đi đá xe cả, lại nói đến trường hợp của Linh Đang trước đây không phải không có, những thần thú khi vừa sinh ra đã ở địa cầu và bị bắt làm nô lệ. Ta chỉ thấy lạ ở chỗ tại sao linh khí của Linh Đang lại có thể dễ dàng bị xuyên tạc như vậy để rồi bị bắt đi làm nô lệ ở ngừng tuổi đó, linh khí do thần thú tỏa ra bất luận là ở độ tuổi thấp tới mức nào thì nó tuyệt đối nằm trên" Chân Chính Thức Tỉnh Giả "linh khí."

"Ừ quá nhắc tới mới nhớ, nhưng thôi không bàn về quá khứ nói về dung mạo hiện tại của Linh Đang đã là nam nhi hay đàn ông thì đứng trước nhan sắc của cô ta mà không động lòng dù một chút thì nên xem lại."

Cao Thiên nói với giọng điệu vừa mỉa mai vừa khâm phục trước vẻ đẹp của nàng ta. Chỉ có thể miêu tả nhan sắc của nàng với một câu, tuyệt sắc iai Nhân, khuynh nước khuynh thành.

Tỉ mỉ miêu tả nhan sắc của nàng, ở giữa trán còn có một vết chu sa nhỏ, mái tóc dài màu bạch kim bồng bềnh mơ hồ như những làn mây trên bầu trời.

Lan da trắng trẻo chỉ có thể miêu tả những bóng hoa tuyết trắng cũng vạn phần không thể so sánh được.

Đôi mắt mơ hồ nhìn thấy trong đó là vô số dòng nước mùa thu nhẹ nhàng, mát mẻ, tựa hồ như đem những người nhìn vào đôi mắt của nàng phải chìm sâu trong dòng nước mùa thu nhẹ nhàng thanh mát ấy.

Thành ngữ lại có câu "mắt phượng mài ngài" lí lại nói đôi mắt của Linh Đang đẹp đến mức như thế nào mới có thể so sánh như vậy, chỉ cần nhìn vào ánh mặt ấy cũng đủ khiến cho các tòa thành kiêng cố đến mức nào cũng lập từ nghiêng ngã.

Mãi mê miêu tả khuôn mặt cùng làn da, mái tóc của nàng mà hắn lại quên việc chính hôm nay chính là tìm gặp Bạch Hạo người huynh đệ tốt nhất của hắn.

Vừa kịp nghĩ đến thì Bạch Hạo bước ra với một chiếc áo sơ mi trắng, cùng chiếc quần đen dài, nhìn thoáng qua liền cứ ngỡ anh em sinh đôi của Cao Thiên nhưng không phải vậy chỉ là bọn chúng quả đổi giống nhau.

Chỉ khác ở chỗ đôi mắt của hắn lúc thì lấp lánh phản phất vô số vì sao, lúc thì một màu đen tuyền như muốn đem người khác nhốt vào vô biên vô tận hắc ám chi lực khi nhìn vào đôi mắt ấy.

"Xin lỗi đã để cậu đợi nha Cao Thiên."

"Không sao dù gì thì hôm nay tôi đến sớm hơn dữ kiến mà, à nhưng có gì ăn được không chứ tôi đói lắm rồi"


"Haizz thiệt tình cái tên ngốc nhà cậu chỉ biết ăn rồi đi phá thôi."

"Haha nói gì vậy huynh đệ tốt."

"Ai là huynh đệ tốt với cậu cơ chứ."

Cao Thiên cười cười nói nói tiến đến khoác cổ Bạch Hạo rồi nói, anh cũng không biết nói gì chỉ đành lắc đầu ngán ngẫm với tên họ Cao này.

Nói rồi cả hai đi vào bếp chuẩn bị một số món ăn để cho Cao Thiên thưởng thức, dù gì cũng không phải chỉ biết ăn mà không giúp được gì, Cao Thiên cũng một tay phụ chế biến nguyên liệu, rửa rau, thái thịt..

"À mà Bạch Hạo chắc cậu cũng nhận ra từ khi chúng ta biết mình là thức tỉnh giả nhỉ? Linh Đang không chỉ đơn giản là một nô lệ."

Nghe nói vậy Bạch Hạo chỉ cúi mặt rồi hạ giọng đáp lại Cao Thiên.

"Ừ tôi biết, cô ấy là một thần thú."

Cao Thiên nghe nói vậy cũng gật đầu đồng ý với câu nói đó.

"Tôi đã nhận ra từ lâu rồi nhưng cứ mỗi lần hỏi thì cô ấy lại chối bỏ nó, nhường như cô ấy chán ghét cái tên" Thần Thú "ấy, có lần khi tôi cố gắng tra hỏi thì cô ấy lại giận dỗi bỏ nhà đi suốt 2 tuần liền mà không có lấy một tung tích, cũng may là tôi vẫn tìm được do mạng lưới của Bạch Gia phủ sống toàn bộ thành phố này, từ lần đó tôi không bao giờ nhắc đến việc cô ấy là thần thú nữa, mà sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Do ta cảm nhận được linh khí của cô ấy đang tự bạo phát."

Zahhak lúc này xuất hiện hắn quấn lấy trên cổ của Cao Thiên rồi nói.


"Đừng hoảng ta là thần thú của hắn xưng" Hắc Đế "linh khí của Linh Đang tự động bạo phát ra ngoài, mà đối với loại này bạo phát, một là cô ấy sắp hóa thành dạng thú hoàn chỉnh, thứ hai là rò rỉ linh khí."

"Rỏ rì linh khí? Thứ này là gì?"

Ai cũng biết linh khí sẽ tự động phát ra mọi lúc mọi nơi khi các Thức Tỉnh Giả đi qua nhưng bọn chúng có thể tuỳ ý bật hoặc tắt, khi tắt đi lượng linh khí tỏa ra kia sẽ trở về với cơ thể và thậm chí còn tiếp tục tăng đến mức cho dù có là vô hạn thì cũng sẽ tăng tiến mãi mãi.

Còn đối với trường hợp bị rò rỉ linh khí lại khác nó chỉ có thể bật không thể tắt mà lượng linh khí của những thần thú vốn sinh ra đã khủng khiếp tới mức nào, mà nó cứ phát ra xung quanh mãi như thế lâu dần sẽ tạo ra một thứ gọi là "Boom" loại linh khí tích tụ càng lâu dài này đến một lúc sẽ phát nổ và đưa mọi thứ ở địa cầu này về với hư không.

Đừng nói đến là địa cầu bé nhỏ này thậm chí nó còn đưa toàn thể thứ được gọi là "Vũ Trụ" và những thứ nó chứa trong đó, nghiền nát rồi đem về hư vô.

Mà bản thân kẻ mang trong mình quả "Boom" này lại là kẻ lãnh trọn nhiều sát thương nhất vì dù nó được tỏa ra bên ngoài nhưng tới một lúc nào đó, luồng linh khí khổng lồ ấy sẽ lại trở về cơ thể của chủ nhân rồi tích tụ lại, mà việc này thậm chí đến chủ nhân còn không thể đào thải ra bên ngoài đó mới là sự đáng sợ, nó sẽ phát táng từ bên trong đẩy ra bên ngoài!

Một màn này Bạch Hạo nghe xong chấn kinh, tay phải đang thái rau của hắn cũng dừng lại và run lên từng đợt một lúc một nhanh, hắn đang nghĩ đến diễn cảnh mất đi người trợ lí mà đi chung với mình từ trước đến giờ, cái cảm giác khó chịu ấy đang dần to lên, vì dù sao hắn cũng đã xem Linh Đang là một người bạn từ khi cô được đưa về Bạch Gia.

Mà hiện tại cùng chung sống với nhau từ nhỏ, một người tổng tài một người trợ lí, đi đâu cũng có nhau, nói đúng hơn là "Trời sinh một cặp".

"Đừng hoảng sợ, đây chỉ mới là ta dự đoán, nhưng nếu rơi vào trường hợp ấy không phải không có cách, hiện tại chỉ chờ đợi mà thôi, ước chừng trong ba ngày tới là ta sẽ có thể biết được nó là rò rỉ linh khí hay chân chính hóa hình."

"Thật sao? Ngươi có cách hả giun nhỏ?"

"N-ng-ngươi gọi ai là giun hả? Ta là một Chân Long, ta là một Hắc Đế, ta là một trong năm đại ma thần, phàm nhất chết tiệt dám gọi ta là giun?"

Hắn tức tối mà bạo phát một tràn dài cũng cố thân thế của mình khi có người khác gọi hắn là Giun.

Cảnh tưởng này thật hết sức khiến cho Cao Thiên và Bạch hạo không nhịn được cười mà thốt thành tiếng, bọn hắn cười một lúc càng to lại càng làm cho Zahhak một lúc tức giận.

"Hahahahaha cười chết ta mất, bộ dạng này mà cũng là Chân Long hả?, ahahahaha."

"Câm mồm, lo mà làm đồ ăn đi ta đói rồi!"


"Biết rồi, biết rồi ahaha, đã xong rồi đây giờ chỉ cần đem ra mà thưởng thức thôi."

Tiếng cười cười nói nói vui vẻ, cùng tiếng quát mắng của Zahhak và 2 người Cao Thiên, Bạch Hạo vang lên trong phòng bếp làm cho cảnh tưởng lúc này thêm phần ấm áp, mãi đến khi nấu xong thì mới kết thúc.

"Mịa nó thơm quá mức đi, tôi xin trước cái đùi gà này nhé."

"Này Cao Thiên đừng vội vã như thế chứ còn chưa đợi Linh Đang pha trà rồi chờ cô ấy dùng bữa mà."

"Nhưng nó thật sự ngon quá đi a, tôi ước ngày nào cũng được ăn đùi gà từ cậu nấu."

Cao Thiên cắn một miếng rồi cảm thán hắn về độ ngon của nó, ví như có thêm đem Cao Thiên bất kì lúc nào vào vô tận si mê.

"Hết nói nỗi tên ngốc nhà cậu, để tôi gọi Linh Đang."

Bạch Hạo sử dụng thần giao cách cảm truyền âm phát lệnh cho Linh Đang, đây là một loại khả năng độc nhất chỉ có những người ở Bạch Gia mới có, ý chí càng mạnh khả năng thần giao và truyền âm càng lớn.

Rất nhanh Linh Đang cũng có lên đến, cô còn chuẩn bị thêm một số món tráng miệng cho cả ba người.

"Ngồi vào đây đi."

Bạch Hạo vẩy tay gọi cô ấy lại cùng dùng bữa, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp ấy mơ hồ khiến Linh Đang phút chốc đỏ mặt, rồi tiến đến ngồi cạnh cậu chủ của mình.

"Được rồi dùng bữa thôi, sau đó chúng ta sẽ vào việc chính."

"Được được tôi trông chờ câu nói này nãy giờ a."

Ps: Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận