- Thiên kiêu Lôi Thần Điện chỉ là người nhu nhược không dám đấu một trận thôi thì có tư cách gì khoác lác trước mặt tiểu gia?
Diệp Phàm ám chỉ.
- Người này rốt cuộc là ai?
- Không biết, trong mấy tông môn lớn không có hậu bối ngốc như vậy.
- Người này dám khiêu khích Lôi Thiên, năm nay Lôi Thiên 6000 tuổi đã là cường giả Nguyên Thần cửu tinh.
- Ha hả, Lôi Thiên cũng không phải tu sĩ Nguyên Thần bình thường, hắn chính là yêu nghiệt từ Thiên Đế bước vào Nguyên Thần đỉnh cấp.
Không ít tu sĩ âm thầm đoán thân phận của Diệp Phàm.
- Ngươi có thù với Lôi Thần Điện ta?
Lôi Thiên nhìn Diệp Phàm nói:
- Mối thù này không phải do vừa rồi ta không khống chế được sấm sét.
Sự thù hận của ngươi đến từ Linh Vũ, ngươi biết Linh Vũ sư muội?
Diệp Phàm hơi kinh hãi, nói thầm, Lôi Thiên này thật thông minh, hắn mang theo đấu lạp, người ngoài nhìn không thấy ánh mắt của hắn, cho nên theo lẽ thường, Lôi Thiên không thể phát hiện hắn chán ghét Phong Linh Vũ mới đúng.
- Ta có Lôi Thần Nhãn, đấu lạp của ngươi không tồi, nhưng ta có thể cảm giác rõ sự chán ghét của bất cứ tu sĩ nào.
Ngươi không thể gạt được ta.
Lôi Thiên nói tiếp, ngược lại nhìn về phía Phong Linh Vũ:
- Trong khoảng thời gian này, ngươi từng trêu chọc ai?
- Sư huynh, ta gần trăm năm qua vẫn luôn bế quan, sao có thể trêu chọc kẻ khác, hơn nữa, người khó chịu với ta đều là thiên kiêu tông môn bát tinh, cửu tinh khác.
Tuổi gần như đều ở 5000 tuổi, người này chỉ hơn 3000 tuổi… Ta nhớ rõ chưa từng trêu chọc tu sĩ ở độ tuổi này.
Phong Linh Vũ lắc đầu nói, sắc mặt không tốt nhìn Diệp Phàm, nàng ta chưa từng nghĩ đến, có người muốn tính kế mình.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức cười nói:
- Ngươi tên Lôi Thiên đúng không, ngươi nói không sai, ta cùng Phong Linh Vũ đúng là có chút ân oán.
Đến nỗi cụ thể thế nào, ta sẽ không nói cho các ngươi, nếu các ngươi không dám chiến, vậy thì tạm biệt, ta nhớ kĩ ân oán này.
Diệp Phàm nói, vung tay phải lên, một thần tinh ghi chép xuất hiện.
- Ngươi ghi lại quá trình hẹn chiến với chúng ta?
- Tự nhiên, ta cảm thấy hứng thú với tài nguyên của Lôi Thần Điện, nhưng các ngươi là đám người nhát gan, dù ta khiêu khích các ngươi thế nào, các ngươi đều có thể nhịn, thật sự làm ta bất ngờ.
Nhưng nếu thần tinh ghi chép này truyền ra ngoài, ha ha, yêu nghiệt Lôi Thần Điện là người nhu nhược không dám chiến, ta cũng có thể trút giận.
Diệp Phàm không chút nào giấu giếm nói.
Lôi Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, hắn cảm thấy thanh niên trước mắt này rất khó giải quyết, hơn nữa người này ở nơi tối tăm, bọn họ ở chỗ sáng, nếu người này dám khiêu chiến Phong Linh Vũ, vậy tất nhiên tin tưởng thực lực của chính mình.
Hôm nay nếu không mượn cơ hội giết, tương lai sợ là sẽ rất rắc rối.
- Ngươi muốn chiến, có thể, ta Lôi Thiên chiến với ngươi một trận, nhưng tài nguyên của ngươi không thể so sánh với tài nguyên của Lôi Thần Điện.
Thế này đi, nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi toàn bộ tài nguyên Lôi Thần Điện mang đến lần này.
Nếu ngươi bại, đưa tất cả tài nguyên trên người của ngươi cho ta, ngoài ra, ta cũng lấy mạng của ngươi.
Lôi Thiên nói, ở Hư Huyễn Chi Giới không thể giết người, nhưng nếu đánh cược mạng sống, vậy thì khác.
- Có thể!
- Nếu như thế, thừa dịp hội đấu giá còn có một chút thời gian, chúng ta trực tiếp chiến đi.
- Không cần.
Diệp Phàm lắc đầu, vung tay lên, một quả Truyền Âm Phù xuất hiện trong tay Lôi Thiên.
- Sau khi hội đấu giá chấm dứt, chúng ta sẽ chiến.
Diệp Phàm nói xong, trực tiếp xoay người đi Thánh Thành, khi tiến vào Thánh Thành, mặt sau quần áo Diệp Phàm khắc lên con số 624.
Bởi vì tới nơi này có rất nhiều tu sĩ che giấu tung tích, cho nên sau khi mỗi tu sĩ tiến vào Thánh Thành, sau lưng đều sẽ in lại con số cũng dễ đấu giá.
- 624?
- Có ý tứ, cũng dám hẹn chiến với Lôi Thiên.
- Còn đánh cược mạng, ha ha, hơi thở của người này không giống như thiên kiêu trong tông môn bát tinh hoặc cửu tinh.
- Hừ, rõ ràng là tham lam đến ngu ngốc, muốn mượn cớ này lấy được tài nguyên của Lôi Thần Điện, chỉ là người này cũng không nghĩ tới, yêu nghiệt tông môn bát tinh, ai không phải cùng giai vi tôn?
Diệp Phàm biến mất không thấy, về tin tức Lôi Thiên bị người hẹn chiến lại bắt đầu truyền lưu trong thánh thành.
Tuy Lôi Thần Điện là tông môn bát tinh ở Thái Linh Thần Cảnh nhưng giữa các tông môn đỉnh cấp đều sẽ giao lưu lẫn nhau, bao gồm Cửu Trọng Thiên Khuyết chủ trì hội giao lưu tông môn, càng rất sôi động.
Lôi Thần Điện là người xuất sắc trong tông môn bát tinh, thực lực của Lôi Thiên càng không thua một ít yêu nghiệt tông môn cửu tinh, mức độ nổi tiếng rất cao.
Cứ việc tu vi của mọi người đều bị áp chế ở Thái Hư chi cảnh, nhưng cường giả như vậy, cũng không phải là người bình thường có thể đánh bại.
Đối với một ít tu sĩ trẻ tuổi, đây là trò hay, đối với cường giả cấp bậc Thái Sơ cùng Thánh Chủ tồn chỉ là râu ria, bọn họ càng để ý lần này hội đấu giá bán đấu giá l vật gì.
Diệp Phàm nhanh chóng căn cứ chỉ thị trên ấn kí đi tới hội đấu giá.
Bởi vì không có phân biệt thân phận cho nên chỗ ngồi của hội đấu giá cũng không cố định.
Trong tình huống bình thường, càng ở phía trên, quan sát bảo vật càng cẩn thận, vị trí tự nhiên cũng càng tốt.
Diệp Phàm tới tương đối sớm, lập tức trực tiếp đi vị trí gần phía trên.
Diệp Phàm không ngồi ở hàng phía trên, chỗ đó là chỗ ngồi đặc biệt dành cho tu sĩ tu vi Thánh Chủ, tuy nói chỗ ngồi không có quy định, nhưng Diệp Phàm cũng không kiêu ngạo quá mức, tuy nói hắn có thể bảo đảm mình an toàn ở Hư Huyễn Chi Giới.
Nhưng trêu chọc quá nhiều Thánh Chủ cũng không sáng suốt, một khi những người này thật sự có biện pháp nào có thể tra được thân phận của hắn, đến lúc đó không phải liên lụy tới người bên cạnh sao.
Kiêu ngạo mà không có đầu óc là ngu xuẩn.
Diệp Phàm tìm được vị trí gần trung tâm của hàng thứ hai, một loạt vị trí này đều là chỗ ngồi của truyền nhân dòng chính tông môn lớn, Diệp Phàm hoàn toàn không để ý tới yêu nghiệt cùng tuổi.
Cũng không có tông môn lớn nào sẽ tốn công đối phó Diệp Phàm báo thù cho đệ tử khi họ bị khi dễ.
Bởi vì tu sĩ càng yêu nghiệt, càng yêu cầu dựa vào bản thân tự mình tôi luyện.
Diệp Phàm tìm được vị trí thì nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ hội đấu giá bắt đầu.
Không ít lão giả nhanh chóng đi vào hàng thứ nhất, những lão giả này cũng bị áp chế tu vi ở Thái Hư chi cảnh, nhưng giơ tay nhấc chân đều có đại đạo chi âm nổ vang.
Một ít lão giả chú ý tới Diệp Phàm đều bất ngờ, Diệp Phàm không phải đệ tử dòng chính của bất kì tông môn lớn nào, nhưng hắn lại ngồi ở vị trí này.
Tiểu bối này thật thú vị.
Hàng đầu tiên ngoài một ít Thánh Chủ còn có hậu bối mà Thánh Chủ mang đến để tăng thêm kiến thức, người Thánh Chủ mang đến, tự nhiên cũng có tư cách ngồi ở hàng thứ nhất.
Hai bên Diệp Phàm bắt đầu nhanh chóng xuất hiện tu sĩ, những tu sĩ này cũng không che giấu tung tích, mỗi người đều có kiêu ngạo của thiên kiêu.
Không có bất cứ ai tới chủ động gây phiền phức cho Diệp Phàm, có thể thay tông môn tham gia hội đấu giá, phần lớn đều là đệ tử yêu nghiệt của tông môn, những đệ tử đó làm việc đều rất cẩn thận sẽ không dễ trêu chọc kẻ địch.
Sấm sét nổ tí tách, Diệp Phàm mở to mắt, chỉ thấy Lôi Thiên cùng Phong Linh Vũ ngồi bên cạnh hắn.
Trùng hợp là Phong Linh Vũ xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, hiển nhiên, Phong Linh Vũ muốn gần gũi quan sát Diệp Phàm, xác định thân phận của hắn, bởi vì nàng ta nghĩ, kết thù với nàng ta thì hai người đã từng gặp gỡ.
- Linh Vũ, đã lâu không gặp.
Một giọng nói đột ngột vang lên, tiếp theo, một đám tu sĩ đi tới trước mặt Diệp Phàm.