Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


Mà từ sau khi anh ấy trở lại là Tư Mộ Hàn thì càng ngày càng khiến người khác khó đoán, tính thích kiểm soát cũng càng ngày càng mạnh.

Anh ấy biết được mọi chuyện cô làm nhưng lại không hề nói gì.

Bây giờ khi đã trở lại là Tư Mộ Hàn anh ấy lại càng không hề kiêng nể gì hết, làm gì cũng càng thêm ngang ngược.

“Anh ấy vẫn luôn như vậy đấy.

Nham hiểm chết đi được!” Tư Gia Thành như thể mới nhớ ra chuyện đáng sợ nào đó, rụt rụt cổ nói: “Thực sự, tôi khuyên chị cứ ly hôn với anh ấy luôn đi.

Chị thấy anh trai tôi thế nào?”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Không phải lúc trước cậu muốn tôi làm bạn gái của cậu sao?”
“Tôi cảm thấy có lẽ chị sẽ không thích tôi.

Người dịu dàng như anh trai tôi mới thích hợp với chị.


Anh ấy chắc chắn sẽ đối xử với chị tốt hơn Tư Mộ Hàn.

Chứ anh họ tôi hung dữ lắm đó.”
Tư Gia Thành nói rồi còn cố tình làm mặt quỷ.

Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, có ý trêu chọc cậu ta: “Cậu có biết cả nước có bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh trai cậu không? Cho dù anh cậu có muốn cưới tôi thật thì người phụ nữ đã một đời chồng như tôi cũng không xứng với anh ấy.”
“Chị tốt như thế này, làm gì có chỗ nào không xứng với anh ấy chứ.” Tư Gia Thành nói rất tùy ý nhưng từng chữ lại vô cùng chân thành.

Nguyễn Tri Hạ hơi ngây ra, cô tốt đến như vậy ư?
Thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, Tư Gia Thành cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Cậu gãi gãi đầu, giải thích: “Lúc trước chẳng phải tôi đã chạy tới ở trong phòng của chị sao.

Hôm chị đi ấy tôi cứ nghĩ chị sẽ gọi người tới tẩn cho tôi một trận.

Ai dè chị lại còn làm cơm cho tôi ăn.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ quyết định đập tan cái ảo tưởng này của cậu ta: “Bởi vì cậu nói cậu tên Tư Gia Thành nên tôi mới không gọi người tới đánh cậu.”
“Cho dù tôi không phải Tư Gia Thành thì chị cũng sẽ không để người khác đánh tôi đâu.”
“Sao cậu biết được chứ?”
“Chị không cần biết việc này.” Tư Gia Thành đẩy cô ra ngoài cửa, “Chị mau đi ra đi, tôi còn phải đi làm bài tập đây.

Đám đàn bà con gái các chị thật là phiền phức, hỏi gì mà hỏi lắm.”
Rầm.

Cửa phòng ở sau lưng đóng sầm lại.


Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, trên mặt không giấu được nụ cười.

Đúng là một thằng quỷ nhỏ chẳng hiểu gì hết.

Lúc cô trở về phòng, Tư Mộ Hàn đang nằm trên đầu giường xem tài liệu, nghe thấy cô mở cửa đi vào cũng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Đêm nay anh ta lại đi ngủ sớm như thế à.

Nguyễn Tri Hạ cũng không bắt chuyện với anh mà đi thẳng vào trong nhà tắm.

Đến khi cô ra ngoài, trên tay Tư Mộ Hàn đã không còn giấy tờ tài liệu gì nữa.

Anh dựa người lên gối, ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn lại áo ngủ kiểu dáng bảo thủ che kín người của mình, sau đó chầm chậm đi tới bên giường, lật chăn ra nằm xuống.

Cô vừa nhắm mắt đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Tư Mộ Hàn đột nhiên tới gần.


Vụt mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn không biết đã xoay người nghiêng qua từ lúc nào, dáng vẻ như đang chuẩn bị hôn cô.

Khi Nguyễn Tri Hạ còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại, Tư Mộ Hàn đã hôn xuống, sau đó cả người cũng đè lên cô.

Hơi thở lạnh lẽo của riêng anh che lấp toàn bộ Nguyễn Tri Hạ khiến cô có chút không thở nổi, trong đầu trống rỗng không nghĩ được bất cứ thứ gì.

Tư Mộ Hàn hôn xuống cổ cô, sau đó cầm tay cô ấn xuống nơi không thể nói rõ của cơ thể mình.

Anh khàn giọng nói: “Hôm đó ở Kim Hải đã nghiêm túc học như thế, vậy hôm nay ôn tập lại một chút đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhớ lại chuyện ở Kim Hải hôm đó, lập tức ngượng chín mặt.

Khuôn mặt cô trong nháy mắt đã đỏ bừng, giãy dụa muốn rút tay ra nhưng lại không có tác dụng.

Cô vừa tức vừa cuống, lập tức bùng nổ: “Ôn cái mẹ gì!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận