Cô là fan của Trần Tuấn Tú, tình cờ nhìn thấy tin tức của Trần Tuấn Tú đều sẽ vào xem một chút.
Hứa Quân là người đại diện vàng trong giới giải trí, Trần Tuấn Tú chính là một tay cô ấy đưa vào giới, khôn khéo lão luyện, công chúng đánh giá rất cao cô ấy.
Hứa Quân thấy cô biểu lộ trên mặt cô, liền đoán được Nguyễn Tri Hạ cũng biết mình, cô ấy cũng không vòng vo, nói thẳng: “Thừa Ngọc tìm cô có chút việc.”
“Trần Tuấn Tú?”
Hứa Quân gật gật đầu: “Ừ, cô đi theo tôi.”
Hứa Quân dẫn Nguyễn Tri Hạ tới một chiếc xe bảo mẫu.
Cửa xe mở ra, cô đã nhìn thấy Trần Tuấn Tú.
Trên mặt anh ta là ý cười ôn hòa: “Có chút việc muốn hỏi cô nhưng sẽ không mất quá nhiều thời gian của cô đâu.”
“Được, chuyện gì anh cứ nói.”
Tiếng tăm của Trần Tuấn Tú quá lớn, nếu cứ ở cửa xe nói chuyện cũng không tiện, Nguyễn Tri Hạ liền lên xe.
Chờ cô ngồi xuống, Trần Tuấn Tú lên tiếng hỏi cô: “Nguyễn Hương Thảo là chị gái cô sao?”
“Đúng thế.” Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc: “Chị ấy có vấn đề gì sao?”
Trần Tuấn Tú không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Công ty nhà hai người xảy ra chút vấn đề, cho nên muốn tìm tôi để làm đại diện cho sản phẩm của nhà cô sao?”
Nguyễn Tri Hạ cau mày: “Sao anh biết?”
Ngữ khí của anh ta vô cùng ôn hòa, dáng vẻ rất dễ nói chuyện: “Cô chỉ cần trả lời, có đúng là như vậy không?”
“… Đúng vậy.” Nguyễn Tri Hạ mơ hồ đoán được có thể là Nguyễn Hương Thảo lại đi làm chuyện ngu xuẩn gì đó, Trần Tuấn Tú mới có thể biết chuyện này.
Cô mím mím môi, giải thích: “Chuyện này chỉ là trong công ty có người đề nghị mà thôi, tôi biết anh sẽ không… ”
Vẫn chăm chú nghe cô nói chuyện, đúng lúc này Trần Tuấn Tú cắt ngang: “Nếu như cô muốn tôi làm đại diện cho sản phẩm của Nguyễn Thị, tôi có thể thử một lần.”
Thử một lần?
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ tràn ngập vẻ khiếp sợ, đây là Trần Tuấn Tú có ý gì?
Cái gọi là nếu như cô muốn anh là đại diện sản phẩm của Nguyễn Thị anh ta có thể thử một lần?
Ý là nếu như cô lên tiếng để anh ta giúp đỡ Nguyễn Thị, anh ta sẽ đồng ý ra tay giúp đỡ.
Rất nhanh chóng, Nguyễn Tri Hạ đã nghĩ thông, Trần Tuấn Tú nói như vậy, rất có khả năng là vì cô có liên quan đến Tư Mộ Hàn.
“Anh không cần làm vậy, Nguyễn Thị rơi vào loại cục diện như ngày hôm nay, vốn cũng là ác giả ác báo, huống hồ điều này cũng sẽ ảnh hưởng tới tiếng tăm của anh.” Cô cảm kích lòng tốt của Trần Tuấn Tú nhưng cũng không muốn kéo anh ta xuống nước.
Trần Tuấn Tú đột nhiên nở nụ cười, dáng vẻ ôn nhu như ngọc, rất dễ dàng khiến người khác hạ thấp đề phòng.
Anh ta bình tĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Không phải là bởi vì Mộ Hàn, hôm nay là tôi vì cô mà tới, nếu như cô cần, tôi có thể giúp cô, đối với tôi tiếng tăm cũng không quan trọng như vậy.”
Ý cười trong mắt anh ta chưa mất, ánh mắt lại hết sức chăm chú, như là đang nhìn Nguyễn Tri Hạ, hoặc biểu lộ coi Nguyễn Tri Hạ đang nhìn người khác.
Mặc kệ anh ta đang nhìn ai, chỉ cần câu nói này của anh ta đủ khiến người ta phải đoán mò.
Nguyễn Tri Hạ giật mình, vội vàng từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh cả nhưng thật sự không cần đâu, bây giờ tôi phải đi làm, nếu không thì đến muộn mất.”
Cô nói xong lại nói một tiếng tạm biệt với Hứa Quân rồi mở cửa xe, vội vã xuống xe rời đi.
Trần Tuấn Tú nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Nguyễn Tri Hạ qua cửa kính xe, ý cười trong mắt dần nhạt đi.
Anh ta biết gần đây Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đang có mâu thuẫn, bởi vì chuyện Tư Mộ Hàn lừa cô ấy..