Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Củi đốt được chất đống sâu trong động, lửa ở cửa động mới nổi lên không bao lâu mưa liền tí tách rơi, đường và thảo dược đặt trong động, phía dưới chất đống đá lót cao phòng ngừa nước mưa không cẩn thận chảy tới.

Đầu gỗ thiêu đốt vang lách tách, thịt gấu tản ra mùi thịt nướng, thỉnh thoảng nhỏ vài giọt dầu, bùng lên hỏa diễm nho nhỏ. Ngủ trong sơn động so với dã ngoại bên ngoài an toàn hơn nhiều, đoàn người cũng thả lỏng không ít, vừa ăn thịt quay có hơi cứng, vừa tùy ý trò chuyện. Mạc Tuy vẫn duy trì khiêm tốn và trầm mặc trước sau như một, thả một ít gia vị lên thịt còn đang nướng, lại đột nhiên nghe thấy có người nhắc tới mình.

“Khi Mạc ở hình người đi săn đã lợi hại như vậy, hình thú càng dũng mãnh đi, vừa rồi mấy phản ứng kia thật nhanh.” Thú nhân tên Tố Lạc có hình thú báo giống Lạp Đạt một tay khoác lên vai Mạc Tuy, cắn thịt nướng nói, “Thú nhân không quan tâm hình thú có khó xem hay không, chỉ cần có thể đi săn được, Mạc ngươi không dùng hình thú sao?”

Tuy rằng không quá quen loại tiếp xúc tứ chi thân thiện này, Mạc Tuy vẫn không chú ý cái tay trên vai, khóe miệng hơi nhếch: “Hình thú của ta trời sinh có chỗ thiếu hụt, cũng không tốt bằng hình người, ngoại trừ đầu mùa đông đi săn phải mặc quần áo, cũng không có chỗ phiền toái khác, nhiều năm như vậy ta đã quen.”

“Thật đáng tiếc, nếu như Mạc có thể sử dụng hình thú không chừng chính là dũng sĩ lợi hại nhất bộ tộc chúng ta.” Trong mắt Lạc là tiếc hận nồng đậm, vỗ vỗ vai Mạc, chuẩn bị nửa ngày mới nghẹn ra một câu an ủi, “Mạc cho dù không có hình thú cũng rất lợi hại, ngươi xem Tác Nhĩ không phải cũng vậy sao, ha ha… ha…”

Mạc Tuy nhẹ giọng bật cười, an ủi vỗ vỗ vai Lạc vì cảm thấy an ủi không tốt mà vẻ mặt thất bại cúi xuống: “Những thứ này đều không quan trọng, ta chỉ cần có thể bảo vệ bạn đời của mình là đủ rồi.”


Trời đã mưa liền không dễ ngừng, trong các thú nhân đi săn Khế Gia quay lại đầu tiên, ở cửa động lắc một thân da lông ướt nhẹp, kéo con mồi ngậm trong miệng vào sơn động liền biến thành hình người, lắc lắc bọt nước trên tóc ngồi xuống đống lửa, Mạc Tuy ở lại giữ động rót cho cậu một chén nước nóng, để cậu làm ấm thân thể, xách con mồi tới gần cửa động mổ banh bụng.

“Không biết khi nào mưa mới có thể ngừng.” Tát Phi có chút lo lắng nhìn màn mưa, đón lấy khối thịt heo Mạc Tuy đưa tới, cắt nhỏ ném vào trong nước canh cuồn cuộn.

“Hẳn là nhanh thôi, tối đa một hai ngày ngừng.” Lạp Đạt cũng từ bên ngoài tiến vào, tùy ý vứt con mồi trên mặt đất, đi tới nơi xa xa cách đống lửa lắc nước trên người, “Mưa mùa này không lâu lắm.”

Khi Tát Phi nấu xong canh thịt, ngoại trừ Lạc những người khác đều đã về, Tát Phi thấy Lạp Đạt hơi lo lắng thỉnh thoảng nhìn ra cửa, an ủi: “Ta không cảm nhân được nguy hiểm, Lạc không chừng chỉ là chạy đi xa, đừng lo lắng.”

Lạp Đạt mới cúi đầu đáp lại liền phát hiện trong màn mưa có một thân ảnh không ngừng tiếp cận, đến gần rồi mới phát hiện, phía sau Lạc còn có hai thân ảnh hình thú chặt chẽ theo sát. Trong nháy mắt Lạp Đạt thú hóa đề phòng canh giữ ở cửa, những người khác đầu tiên là nghi ngờ nhìn qua, khi nhìn thấy không chỉ một mình Lạc trở về, cũng đều thú hóa, tùy thời chuẩn bị công kích.

Giữa bộ tộc thú nhân không thể nào luôn luôn hài hòa ở chung, đối với người không phải bộ tộc mình, thú nhân luôn có cảnh giác, huống chi trong sơn động còn có nhiều đường và thảo dược như vậy, không thể sơ xuất.


“Lạp Đạt, bọn họ an toàn!” Thanh âm Lạc từ trong nước mưa dày đặc truyền đến, khiến bắp thịt vì đề phòng mà căng cứng của Lạp Đạt hơi hơi thả lỏng, tuy rằng Lạc thoạt nhìn có chút thần kinh thô, nhưng vẫn đáng tin.

Lạc cả người ướt đẫm dẫn đầu chạy vào sơn động, phi thường thả lỏng lắc lông, sau đó hóa thành hình người liền chuẩn bị cầm chén múc canh uống, lại bị Lạp Đạt gạt móng vuốt rất bất mãn trừng mắt một cái.

” Giải thích rõ ràng trước, nếu không không cho ăn.” Lạp Đạt quả thực muốn một móng vuốt vồ lên mặt hắn, hai thú nhân đi theo sau Lạc vẫn như cũ duy trì thú hình, một là thú nhân hình sư tử, cho dù bị tưới lông cả người dán sát vô cùng chật vật, vẫn như cũ cho người khác cảm giác nguy hiểm, một người khác là một con hồ ly to lớn, trong miệng còn ngậm một con hươu.

“Trên đường gặp được, bọn họ cũng giống như chúng ta muốn tới bộ tộc phía đông trao đổi đồ, bất quá huyệt động bọn họ tìm ở chỗ thấp, mưa đã nhiều người sắp không ở được, ta liền dẫn bọn họ về.” Lạc cười khan vài tiếng, chỉ chỉ con hươu trong miệng đại hồ ly, “Ta có chăm chỉ đi săn, con hươu kia chính là ta săn.”

Trọng điểm của ngươi hình như sai rồi đi. Mạc Tuy nhìn thấy ngân xanh trên trán Lạp Đạt giật giật, yên lặng đỡ trán.

“Chúng ta không có ác ý.” Đại hồ ly đặt con mồi trong miệng bên chân, bộ dạng một thân ướt nhẹp thoạt nhìn phá lệ thương cảm, “Lúc trước tìm kiếm sơn động thật không ngờ sau đó mưa lại nhiều ngày như vậy, sơn động đã bắt đầu ngập nước, khi muốn tìm kiếm một sơn động khác, phát hiện thú nhân bộ tộc các ngươi, cho nên muốn tới tá túc hai ngày.”


Lạp Đạt và Tát Phi len lén trao đổi ánh mắt, thấy Tát Phi gật đầu, mới mở miệng: “Nếu Lạc đã mang các ngươi tới, vậy cứ thế đi, bất quá sơn động này tuy nói khá lớn, nếu các ngươi quá nhiều người có thể không chứa nổi.”

“Không có, bọn ta chỉ có bốn người, đồ cũng không nhiều lắm.” Đại hồ ly vẫy vẫy chi trước ngắn ngủn, con mắt cao hứng híp lại, “Đúng rồi, ta là Mễ Nhĩ, vậy bọn ta đi kêu đồng bạn qua đây.”

Mễ Nhĩ quay lại rất nhanh, bốn thú nhân đều dùng hình người cõng giỏ lớn bọc bằng da thú, huyệt động lúc trước coi như rộng mở trong nháy mắt trở nên có hơi chật chội. Mấy thú nhân đi cùng Mễ Nhĩ đều rất trầm tĩnh, sau khi biểu đạt lòng biết ơn liền không nói thêm gì nữa, sắp đặt xong đều ra ngoài đi săn.

“Ngươi không đi cùng bọn họ sao?” Tát Phi nhìn Mễ Nhĩ lần thứ hai thú hóa ở bên đống lửa hong khô lông rất nhàn nhã, múc một chén canh thịt cho hắn, không khỏi hỏi.

Bộ lông đại hồ ly sau khi hong khô xoã tung mềm mại, thoạt nhìn vô hại dị thường: “Bình thường có bọn họ đi là được rồi, dù sao ta không ăn nhiều, Tát Phi ngươi làm canh thơm quá, là bỏ thêm cái gì vậy, có thể dạy ta không?”

“Kỳ thật không phải thứ gì đặc biệt, trong rừng rậm rất thường gặp.” Tát Phi khẽ mỉm cười, ngồi bên đống lửa vẫy vẫy tay với Mễ Nhĩ. Hồ ly to lớn liền biến thành thanh niên thoạt nhìn còn có chút ngây ngô, đầy mặt tươi cười đơn thuần sáp tới bên cạnh Tát Phi, chỉ là đường cong bắp thịt lưu loát lại tràn đầy sức bật.


Khế Gia ngồi xuống bên người Mạc Tuy, hai người cách đống lửa hơi xa một chút, mười ngón lặng lẽ giao nhau, Khế Gia thấp giọng nói bên tai Mạc Tuy: “Tát Phi có phải quá tin Mễ Nhĩ kia rồi không?”

“Ngươi cho rằng Tát Phi rất đơn thuần thiện lương sao?” Mạc Tuy cười bóp một cái bên hông Khế Gia, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói, “Tát Phi hẳn là không cảm thụ được nguy hiểm mới đồng ý cho Lạp Đạt giữ người lại, tới đều đã tới rồi, tự nhiên là phải biết chút tình huống của đối phương, mặc dù nói hồ ly giảo hoạt, thế nhưng ai giả bộ càng nhiều vẫn chưa nói chính xác được.”

Thú nhân ra ngoài đi săn rất nhanh đã trở về, hơn nữa thu hoạch khá phong phú, bọn Mạc Tuy trong lúc các thú nhân bộ tộc Mễ Nhĩ ra ngoài đi săn đã ăn xong bữa tối, lúc này đều tự động nhường ra đống lửa cho bọn họ nướng thịt, thú nhân lúc nãy đi cùng Mễ Nhĩ hóa thành hình người, mang theo một con dê thả xuống trước mặt Tát Phi, dưới ánh lửa thấy rất rõ ngũ quan của hắn, so sánh với Mễ Nhĩ thoạt nhìn thiếu niên vô tội, ngũ quan thân thể hắn cường tráng hơn nhiều lắm, nhìn cũng rất lãnh đạm không thích thân cận.

“Cảm ơn các người thu lưu, ta là Lôi Y.” Lôi Y buông đồ, nói xong liền quay đầu đi tới bên đống lửa ngồi xuống.

“Tát Phi đừng để ý đến hắn, Lôi Y vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm như vậy, cho nên tìm không được bạn đời ha ha ha ha.” Mễ Nhĩ rất vô tâm vô phế cười nhạo đồng tộc của mình, “Bất quá các ngươi đồng ý thu nhận chúng ta, làm đồ vật chúng ta mang đi trao đổi không bị dính nước, quả thật phi thường cảm tạ.”

Bởi vì đều chưa quen thuộc lẫn nhau, cũng đều mang vật tư, tuy rằng ở trong một sơn động nhưng vẫn đề phòng lẫn nhau như cũ, không có quá nhiều giao lưu, chỉ là vật phẩm đều đặt ở đó, Mạc Tuy cũng biết bên trong là các loại đồ gốm và gia vị không biết là đường hay là muối.

Vào buổi chiều hôm sau liền tạnh mưa, Lôi Y để lại một con mồi liền mang theo tộc nhân rời khỏi sơn động, các thú nhân không phải chung một bộ tộc không tin tưởng nhau rất bình thường, cho dù mục tiêu giống nhau cũng không nhất định đi cùng đường, đoàn người Mạc Tuy cũng không để ý nhiều. Bởi vì trời mưa đã dừng lại hai ngày, Lạp Đạt đã có chút gấp gáp, thu dọn đồ vật xong, đoàn người tiếp tục lên đường, miệt mài gian khổ chạy hai ngày rốt cuộc tới nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận