Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh


Dưới bóng chiều tà của mùa thu se lạnh, bóng hình hai con người vui vẻ khoác tay nhau cười đùa thật đẹp.

Nụ cười của cô giống như tỏa nắng ngập tràn bao phủ khắp không gian khiến cho bao chàng trai ngoái nhìn mê đắm.
Xuân Mai thấy những ánh mắt của những chàng trai qua đường cũng chỉ lén mỉm cười, Miêu Miêu cũng cất lời mỉa mai:
- Ha, chị biết bản thân mình đẹp mà còn cười như thế, có phải cố tình không thế.
Cô không nói gì vẫn cười đùa với Xuân Mai trên đường trở về khu trọ nhỏ.

Đến nơi nhìn một lần, đây là khu chung cư cũ nhưng được người ta cải tạo rồi cho thuê lại với giá rẻ.

Vào trong có vẻ bé nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi cho người ta cảm giác rất ấm cúng.
- Mẹ, ở đây cho con cảm giác giống căn nhà nhỏ ở dưới quê của chúng ta vậy.
Xuân Mai xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp yêu thương:
- Mẹ sắp xếp theo căn nhà dưới quê mà, nhìn lại mới bớt cảm giác nhớ con, nhớ quê hương.

Cô ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy, cảm giác thân thuộc giống như bà cô vậy:
- Từ giờ mẹ không cần nhớ con nữa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con, đều ở bên cạnh con đúng không?
- Đương nhiên rồi, con là con gái mẹ mà.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi chợ làm cơm, toàn là những rau củ quen thuộc khiến cô nhớ đến những món ăn dân dã quê hương của nguyên chủ.

Cô đương nhiên chưa từng thử một lần, chỉ biết nguyên chủ rất thích.
- Mẹ hôm nay ta làm thịt kho tàu nhé - Cô nhấc miếng thịt ba chỉ lên rồi giơ về phía mẹ cô đang chọn rau vẫy vẫy.
Xuân Mai mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục lựa rau, sau khi mua xong xuôi thì cùng nhau xách đồ trở về nhà.

Hai người cùng nhau làm cơm, tiếng cười tiếng nói vui vẻ không ngớt phát ra trong căn phòng nhỏ.

Sau khi ăn cơm xong họ cùng nhau ngồi xem tin tức kể chuyện phiếm trong ngày rồi nghỉ ngơi.
Đêm khuya trong căn phòng nhỏ vẫn phát ra những tiếng nói khe khẽ:
- Mẹ, ngày mai con đi học rồi, chiều mai con đến phụ mẹ bán hàng nhé.
- Con đó, con phụ mẹ bán hàng hay ăn vụng bánh vậy hả - Xuân Mai biết tỏng cái tính ăn vặt của nguyên chủ rồi nên ghẹo má cô trách yêu.
Cô lè lưỡi cười khì khì rồi ôm lấy mẹ cô thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, cô cũng nhanh chóng xuất phát trở lại ký túc xá của trường, trên tay là túi lớn túi nhỏ đồ mà mẹ cô chuẩn bị cho cô.
Nhìn thấy cô đang tung tăng trở về thì mỉm cười lắc đầu bất lực, cô nhìn thấy cô ấy cũng nhanh chóng chạy tới, đặt một túi đồ nhỏ lên bàn rồi nhanh nhảu:
- Cô ơi, mẹ con có làm dưa chua ngon lắm, mẹ bảo để cho cô một hũ ạ.

Thu Cúc (cô quản lý ký túc) cười hơi gượng gạo, không có công không hưởng lộc, sao lại tặng đồ cho cô rồi.


Thấy khuôn mặt bối rối của cô ấy, cô mới giải thích:
- Cháu không phải có gì muốn lợi dụng đâu ạ, chỉ là mẹ cháu nói có thấy cô thường xuyên mua dưa muối ở cửa hàng cạnh mẹ cháu bán nên mới muối tặng cô một hủ cảm ơn chuyện hôm qua ạ.
- Vậy thì cô nhận nhé, cô còn tưởng có chuyện gì nếu là chuyện đó thì không cần đâu, đó là nhiệm vụ của cô, con lên phòng chuẩn bị đi học đi.
- Dạ, vậy con đi cô nhé.
Thu Cúc gật đầu nhanh chóng trở lại phòng sắp xếp sách vở chuẩn bị đi học, nhìn vào tờ đơn xin chuyển lớp đặt trên bàn, cô quyết tâm thực hiện được ước mơ của nguyên chủ.
- Ký chủ, tại sao lại là lớp A2 mà không phải là A1, em nhớ trong nguyên tác nguyên chủ chọn lớp A1 mà.
Cô vừa đi trên đường đến lớp học vừa giải thích cho Miêu Miêu nghe:
- Em không nhớ lý do vì sao nguyên chủ chuyển lớp A1 sao.
- Vì theo đuổi người bạn thời thơ ấu của mình - Phùng Nguyên và cố gắng làm hài lòng người nhà không phải sao.
- Đúng vậy, ước mơ của cô ấy là thi vào học viện quân sự trở thành một quân y vì có thể miễn học phí và giúp đỡ cho xã hội như ý muốn của cô ấy.

Nhưng vì những kẻ gọi là ba mẹ ruột mà cô ấy từ bỏ ước mơ của mình, cố gắng thi vào A1 để làm hài lòng họ.

Vậy thì tại sao ta phải làm theo chứ, hãy giúp cô ấy thực hiện ước mơ của cô ấy đã.
- Ký chủ thật tuyệt vời.
Miêu Miêu giơ hai tay like một cái cho cô, cô cũng chỉ mỉm cười rồi đi lên văn phòng giáo vụ nộp đơn xin chuyển lớp.


Sau khi đã xong xuôi, giáo viên chủ nhiệm khoa - Chu Tấn nhanh chóng sắp xếp danh sách vào lớp mình.

Chu Tấn nói với cô hãy lên lớp trước mình sẽ lên sau sau khi sắp xếp danh sách mới của lớp, cô cũng vâng lời xin phép đi lên lớp.

Trên sân trường mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, hình ảnh một cô gái với nước da trắng, đôi mắt trong veo mái tóc buộc gọn khiến con gái nhìn qua cũng phải đỏ mặt, e thẹn quay lại nhìn.

Lời bàn tán xôn xao khi cô đi qua không ngớt vang lên, còn có những người mê mần mà chụp hình lại đăng lên cfs trường khiến dư luận trên bản tin trường cũng xôn xao không kém.

Hình ảnh vừa đăng lên, bình luận cùng lượt like, share bùng nổ: /Có ai biết cô gái nào học lớp nào không?/, /Không lẽ là học sinh chuyển trường sao? Xinh quá, tôi chưa gặp cô ấy bao giờ./, /hay có lẽ nào là nữ sinh khối dưới mới lên không, em ấy xinh thật đấy, ai biết nick của em ấy không, tôi muốn kết bạn với em ấy/, /Lầu trên mơ đi, em ấy xinh như vậy, chắc chắn học rất giỏi, ông xứng sao.../
Bình luận sôi nổi không ngớt như những con sói cắn xé nhau tranh giành con mồi trên cfs trường khiến hội học sinh phải vào dẹp loạn mới có thể yên được.

Vậy mà ở một góc hành lang nào đó, cái vị được bàn luận nào đó vẫn đang ung dung đi tìm lớp của bản thân mình mà không biết gì hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận