Tô Hoà không thấy rõ thần sắc người đối diện, chỉ là nghe ngữ khí của hắn có lẽ không phải đồng hương, không khỏi chau mày, chẳng lẽ là tiền bối xuyên đến trước? Niên đại sớm hơn?
Nhưng cũng không giống mà?
Hắn không phải nên vui mừng sao?
Dù sao cũng là người đời sau xuyên tới, không phải chỉ có mình hắn cô độc ở nơi này.
Hai người giằng co hồi lâu, Vũ Văn Đình đã đi tới, giơ nhẫn trong tay lên, “Ngươi biết chiếc nhẫn này?”
Tô Hoà nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn, cũng không nói lời vô nghĩa, “Biết!”
Chỉ là nhận biết một chiếc nhẫn, nàng cảm thấy không có việc gì lớn.
”Nói đúng ra, ta đã từng có được chiếc nhẫn giống y đúc, nhưng sau này đã không còn.
”
Nàng thành thật nói.
Ở hiện đại khi sư phụ đưa cho nàng, có nói nó có tác dụng như bùa hộ mệnh.
“Ha? Ta nhớ không nhầm thì ngươi là một nữ nhân nhà nông, sao lại có được chiếc nhẫn tốt bậc này?”
”……”
Tô Hoà muốn mắng người, hắn muốn nói cái gì?
Bất quá lời hắn nói cũng không sai, hiện giờ nàng xác định không có cơ hội có được đồ vật tốt như vậy.
Nghe sư phụ nói, đây là do chính tay sư công thiết kế làm ra.
Đáng tiếc về sau chồng và con của sư phụ đều bị kẻ thù giết chết, còn là chết không toàn thây.
Nhẫn trên tay ông ấy cũng không cánh mà bay, nếu không phải xét nghiệm DNA xác nhận, sư phụ không dám tin đó là chồng và con của mình.
Tô Hoà trợn trắng mắt, “Tin hay không thì tuỳ, ta xác thật đã từng có.
”
Lại liếc hắn một cái, hỏi: “Ngươi lấy được từ đâu?”
Vũ Văn Đình âm thầm đánh giá thiếu nữ trước mặt, ăn mặc không khác gì tên ăn mày, nhưng trên người lại có một cỗ ngạo khí.
Nghiền ngẫm nói: “Tại hạ vì sao phải nói cho cô nương?”
Ngữ khí nghe rất thiếu đánh, “Thích nói hay không thì tuỳ!” Tô Hoà lập tức không còn tâm tình nói chuyện với hắn, xoay người rời đi.
”Từ từ!” Vũ Văn Đình không ngờ tiểu cô nương kiêu ngạo như vậy, nói đi là đi.
”Có rắm mau thả!”
Tô Hoà có chút không kiên nhẫn, vốn cho rằng gặp được đồng hương sẽ nước mắt lưng tròng nhận nhau, kết quả hắn lại có bộ dáng cao cao tại thượng, nàng cũng lười mất mặt.
Không cần quản hắn có phải đồng hương hay không, cho dù mình nàng cũng có thể sinh tồn tại thời loạn thế này.
Vũ Văn Đình bị nàng thô lỗ làm cho kinh ngạc, theo sau hỏi: “Khúc tiêu tại hạ vừa mới thổi, không biết cô nương đã nghe qua chưa?”
”Đã từng nghe thì như thế nào, chưa từng nghe thì như thế nào?”
Lúc này Vũ Văn Đình cũng nhận ra ngữ điệu của nàng có chút không kiên nhẫn, trong lòng buồn bực, không biết tại sao lại chọc giận nàng rồi.
Thật là tiểu nhân và nữ tử đều khó phòng a!
”Cô nương đã nghe qua ở nơi nào, có thể nói cho tại hạ được không? Chuyện này đối với ta rất quan trọng.
”
”Trong mộng!”
Tô Hoà dừng lại đáp một câu, chuẩn bị đi tiếp.
”Từ từ!”
Vũ Văn Đình nghe được đáp án này càng thêm kích động, bởi vì hắn cũng thường xuyên mơ thấy những chuyện liên quan đến chiếc nhẫn.
”Trong mộng của ngươi có phải có một đôi phu thê ăn mặc kỳ quái, người nam có một đầu tóc ngắn, đúng rồi, trên tay bọn họ đều đeo một cặp nhẫn giống nhau như đúc?”
Lời này của hắn khiến Tô Hoà chú ý, dừng bước chân đánh giá nam nhân trước mắt.
Tên này có phải từ hiện đại xuyên đến không vậy?
”Không, ta chỉ mơ thấy một nữ nhân, sau đó nàng ta đưa nhẫn cho ta.
”
Đủ chân thành chưa?