Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, Kỳ Kỳ nghe nói sắp đi công viên trò chơi, quả nhiên rất vui vẻ.
Bé nhéo cái muỗng, đôi mắt mèo mở to, ngữ điệu cũng cao lên, "Thật vậy không? Chúng ta cùng đi sao? Ba ba và Yến thúc thúc đều đi sao?"
"Đúng vậy, cùng đi." Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé.
Kỳ Kỳ vui vẻ nở nụ cười, mi mắt cong cong.
"Nhưng mà," Giang Mặc Thần nhìn Kỳ Kỳ, "Lúc trước không chú ý, Kỳ Kỳ sau này con không thể gọi là Yến thúc thúc."
Kỳ Kỳ không hiểu, chớp chớp mắt, hỏi: "Tại sao nha?"
"Bởi vì Yến thúc thúc kết hôn với ba, cho nên chú ấy cũng là ba ba con." Giang Mặc Thần ôn nhu nói.
Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cười cười, Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, "Con sẽ có hai ba ba?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà đều gọi ba ba, sẽ không phân biệt rõ ràng đi." Giang Mặc Thần lại mở miệng.
"Có thể thêm họ a." Yến Thanh Trì cho hắn ý kiến, "Kêu anh Giang ba ba, kêu em Yến ba ba."
"Làm gì có đứa con nào lại kêu cha mẹ như vậy." Giang Mặc Thần không đồng ý, hắn nghĩ nghĩ, "Sau này con kêu ba phụ thân đi, kêu Yến Thanh Trì ba ba, như vậy cũng có thể phân biệt."
"Phụ thân cũng quá chính thức nghiêm túc đi? Hoặc là một cái kêu ba ba, một cái kêu cha?"
"Nghiêm phụ từ mẫu, tuy rằng hai chúng ta đều là đàn ông, nhưng trong quá trình nuôi dạy con sau này cần một bên nghiêm khắc một bên ôn nhu. So với anh, hiển nhiên em càng thích hợp bên ôn nhu, cho nên anh sẽ đảm nhiệm bên nghiêm túc, loại phân phối nhân vật như vậy, luôn có đạo lí."
Yến Thanh Trì thấy hắn kiên trì, cũng không phản bác nữa, y cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, chỉ thấy Kỳ Kỳ tò mò nhìn hai người bọn họ, "Vậy sau này con kêu ba là ba ba, kêu anh ấy phụ thân đi."
Kỳ Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, ba ba."
Yến Thanh Trì xoa xoa tóc bé, "Thật ngoan."
Ăn cơm xong, Yến Thanh Trì lấy sách vở đã mua bắt đầu dạy Kỳ Kỳ biết chữ, Kỳ Kỳ rất thông minh, rất nhiều chữ dạy một lần bé đã biết. Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, nói với bé, "Kỳ Kỳ, chúng ta chơi một trò chơi đi."
Kỳ Kỳ nghe vậy, lập tức buông bút chì, vui sướng hỏi y, "Trò chơi gì nha?"
Vừa lúc Giang Mặc Thần đi ngang qua, lặng lẽ mở cửa, đã nghe Yến Thanh Trì nói với Kỳ Kỳ, "Chúng ta chơi một trò chơi ngươi hỏi ta đáp, hai chúng ta trên tay đều có hai tấm card, một bảng là thích, một bảng là không thích, sau đó ba nói một đồ vật, chúng ta cùng nhau giơ bảng, nhìn xem chúng ta có giống nhau không."
Kỳ Kỳ nghe y nói xong, tâm tình vui sướng tuột một chút, bé đối với việc nói mình thích cái gì từ trước đến nay luôn mâu thuẫn, sợ bởi vì khác với người khác, mà làm đối phương không thích bé. Bé cúi đầu, nhéo nhéo ngón tay mình, không nói gì.
"Không muốn chơi sao?"
Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn y, "Chúng ta chơi cờ nhảy được không a?"
Yến Thanh Trì nhìn bé cẩn thận nói những lời này, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.
Mấy hôm trước y và người đại diện nói chuyện giải ước, tuy rằng Lý Giang hơi tiếc hận, nhưng vì tiền đồ của y, cũng đồng ý rồi, chờ thêm mấy ngày nữa Lý Giang từ nước ngoài về, y sẽ chính thức giải ước với Tinh Duyệt, ký Nam Tranh. Lúc ấy, có lẽ y và Giang Mặc Thần giống nhau, không có quá nhiều thời gian ngốc ở nhà, cũng không có cách làm bạn và hướng dẫn Kỳ Kỳ.
Tới tháng chín, không chỉ y nhận công việc mới, Kỳ Kỳ cũng sẽ đi học, bé không nói lời nào thích trầm mặc, này cũng không có gì, nhưng nếu bé vẫn trước sau như một không biểu đạt cảm xúc của mình, Yến Thanh Trì lo lắng, bé có lẽ sẽ bị các bạn nhỏ khác khi dễ.
Cái này không phải thứ y muốn nhìn.
Y nghĩ nghĩ, cầm cục tẩy trên bàn lên, nắm trong tay, sau đó duỗi tay tới trước mặt Kỳ Kỳ, "Con đoán, trong tay nào của ba có cục tẩy a?"
Kỳ Kỳ ngẩng đầu, nhìn hai tay y, sau đó duỗi tay chạm chạm tay phải y.
Yến Thanh Trì mở tay ra, cái gì cũng không có, "Đã đoán sai nha~"
Nói xong, y mở tay trái, "Ở chỗ này."
Kỳ Kỳ duỗi tay lấy cục tẩy, cẩn thận nhìn nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hình như không hiểu tại sao y đột nhiên chơi cái này.
Yến Thanh Trì không có trực tiếp trả lời bé, mà hỏi bé, "Con biết vì sao con đoán sai không?"
Kỳ Kỳ lắc đầu.
"Bởi vì con không phải ba, cho nên con không biết ba suy nghĩ cái gì, chỉ đoán thôi, vĩnh viễn sẽ có lúc đoán sai."
"Con không hiểu."
"Con có thể hiểu thành, cho dù ba lớn hơn con, ba ba con a, không đúng, là phụ thân con cũng lớn hơn con, các ba ba đều là người lớn, nhưng các ba ba cũng không phải mỗi lần đều có thể hiểu được tâm tư của con." Y chọc chọc ngực Kỳ Kỳ, "Cho nên có lúc, các ba ba cần con trợ giúp."
"Trợ giúp?"
"Đúng vậy." Yến Thanh Trì cười cười, "Con nói cho các ba biết con nghĩ gì muốn gì, con muốn làm cái gì, các ba ba mới có thể biết, mới có thể làm."
Kỳ Kỳ nghe từng câu từng chữ từ miệng y, lẳng lặng nhìn y, không nói gì.
"Kỳ Kỳ không muốn trợ giúp các ba ba sao?" Yến Thanh Trì hỏi bé.
"Không phải." Bé nhỏ giọng nói.
"Ba biết mà, Kỳ Kỳ thông minh đáng yêu như vậy, khẳng định là tiểu thiên sứ thiện lương nhất, nhất định sẽ trợ giúp các ba ba."
Kỳ Kỳ nhấp môi, hình như bé muốn nói cái gì, vẫn là không nói ra.
Yến Thanh Trì ôm bé vào ngực, hỏi bé, "Làm sao vậy?"
Kỳ Kỳ nhìn y, một đôi mắt ngập nước, mênh mông sương mù.
"Con muốn nói cái gì?" Yến Thanh Trì ôn nhu hỏi bé.
Kỳ Kỳ chớp chớp mắt, trong mắt có gợn nước đong đưa, lại như cũ không nói gì.
Yến Thanh Trì nhắm hai mắt lại, "Như vậy đi, con lặng lẽ nói vào tai ba, lặng lẽ nói cho ba, như vậy, những người khác cũng không biết."
Y nhắm mắt lại đợi một lát, mới cảm giác có dòng khí mỏng manh chậm rãi áp vào vành tai y, âm thanh vô cùng non nớt, mang theo chút thấp thỏm và khiếp đảm, âm thanh bị áp rất yếu ớt, hỏi y, "Nói sai rồi, sẽ không thích con sao?"
—————————