Nhớ lại những lời bàn tán trong đại viện suốt một năm qua, ánh mắt Tống Tĩnh Xu nhìn mọi người rất lạnh lùng.
Trịnh Tông nghe rõ lời ám chỉ của Tống Tĩnh Xu, vừa khó xử vừa tự ti.
Hắn ta thực sự không xứng với Tống Tĩnh Xu.
"Hôm nay tôi Tống Tĩnh Xu tuyên bố, ở đây, không có ai đẹp trai bằng Vân Tranh nhà tôi thì tôi không thèm, các người đừng nghĩ tôi giống như một số người nào đó, mắt không có con ngươi, cái gì cũng coi là bảo bối, trong mắt tôi, người mà các người coi là bảo bối còn không bằng một ngón tay của Vân Tranh, bớt nói những lời đồn đoán ghê tởm của các người đi, tưởng rằng tôi không có đàn ông thì không sống nổi giống như các người sao, đừng tưởng ai cũng giống mình.
"
Tống Tĩnh Xu mắng tất cả những người đã nói xấu sau lưng mình.
Cô cũng đã sớm muốn thay nguyên chủ mắng một trận cho hả giận, bụng dạ ai cũng xấu xí, còn tưởng mình thanh cao sao.
Nếu Tống Tĩnh Xu chỉ mắng Trịnh Tông cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga thì những người khác coi như đến hóng chuyện, kết quả cô chửi thẳng mặt như vậy, mọi người nghe thế nào cũng thấy khó chịu, cô mắng ai mắt không có con ngươi.
Có người không tiện ra mặt, dứt khoát nói giúp Trịnh Tông.
"Đồng chí Tống Tĩnh Xu, sao cô lại không biết điều thế, vì lời tố cáo của cô mà vợ đồng chí Trịnh Tông đã bị đưa về nhà mẹ đẻ rồi ép ly hôn, đây là do cô gây ra, giờ cậu ấy đã độc thân, một người đàn bà goá còn có con như cô sống cũng không dễ dàng, có cậu ấy giúp đỡ, các người trở thành một gia đình, tốt biết bao.
"
Bà Châu bắt đầu nói bóng gió.
"Bà Châu, làm phiền bà đừng suy bụng ta ra bụng người được không, còn nói giúp đỡ, bà ra ngoài nghe ngóng xem, tôi có công việc, tiền lương một tháng nuôi cả nhà tôi còn thừa sức, ý kiến của bà thối đến mức ngửi thấy mùi luôn.
"
Tống Tĩnh Xu nhướng mày, đôi môi anh đào đỏ thắm không khách khí đáp trả bà Châu.
Đây là lần đầu tiên mọi người trong đại viện thấy Tống Tĩnh Xu cãi nhau với người khác, mọi người đều kinh ngạc nhìn Tống Tĩnh Xu sắc sảo như vậy.
Trong lòng bọn họ lại thay đổi hình tượng về Tống Tĩnh Xu một lần nữa.
Hóa ra người đẹp khi cãi nhau với người khác cũng có thể đẹp như vậy, đẹp hơn cảnh bà Trịnh và La Cúc Phương cãi nhau vừa rồi gấp vạn lần.