Edit: Min
Vân Lâm Quân: "Chậc, thật là đạp hư đồ vật."
Tựa hồ là nhìn không được Tây Ngạn Du chà đạp đồ tốt như vậy, sau một lúc lâu, Vân Lâm Quân tiến lên, đem chén ngọc Tuyết Hoa Lạc đáng thương cầm đi.
Chóp mũi Tây Ngạn Du dính một ít vụn băng Tuyết Hoa Lạc, chóp mũi có độ ấm cao, vụn băng rất nhanh hóa thành bọt nước trong suốt, rồi lung lay như sắp rớt xuống.
Tây Ngạn Du hơi chau mày, lông mi rung rung.
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du trong chốc lát, thân hình từ trong không gian khác dần dần hiện ra đi vào nơi này, nhưng lại giấu một đoàn ánh sáng nhạt ở bên trong, làm người thấy không rõ.
Ống tay áo nhẹ phẩy, ngồi xuống giường.
Tay trái cầm chén ngọc, tay phải cầm thìa ngọc, múc một muỗng Tuyết Hoa Lạc, đưa tới bên miệng Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du dùng cái mũi thính ngửi ngửi, hé miệng, Vân Lâm Quân uy vào.
Nháy mắt, đại não mơ mơ màng màng của Tây Ngạn Du nở tung, cảm giác được hương vị thích nhất.
Nho khô chua ngọt, mật đậu ngọt ngào, đá bào đặc sệt thơm ngon, một ngụm xuống bụng, linh hồn như muốn xuất ra.
Ngụm thứ hai, mơ chua cùng sơn trà bùng vị, còn các loại mứt trộn lẫn, hạnh nhân, đậu phộng, quả phỉ, hạt dưa, hạt mè,...... Phiêu phiêu dục tiên.
Ngụm thứ ba, đá bào đặc sệt kết hợp với đậu đỏ tán nhuyễn, cùng các loại quả khô, mứt......
Giờ này khắc này, cậu cảm giác bản thân đã hóa thành một tiểu tiên cá.
......
Tây Ngạn Du vừa tỉnh vừa mê ăn xong một chén Tuyết Hoa Lạc, liền thỏa mãn đi ngủ.
Trong lúc hôn mê, Tây Ngạn Du cảm thấy có một hơi thở mát lạnh vờn quanh, hơi thở này không có bất luận mùi hương gì, nhưng lại đặc biệt tươi mát.
Cảm giác mát lạnh này, đối với người đang sốt cao thật sự là thoải mái vô cùng.
Vân Lâm Quân thu chén ngọc về, đứng dậy vừa muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu, liền phát hiện ống tay áo của mình bị Tây Ngạn Du nắm lấy.
Đôi mắt của Tây Ngạn Du vẫn nhắm chặt chưa thanh tỉnh, nhưng lại theo bản năng hướng bên người Vân Lâm Quân muốn cọ cọ một chút.
Gương mặt ửng đỏ mềm mại, tựa hồ muốn chạm vào ống tay áo lạnh căm căm, đáng tiếc, khoảng cách giữa hai nơi lại cách một tấc xa.
Vân Lâm Quân cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du, hơi nhướng mày.
Cuối cùng hắn thở dài, cười nhạo một tiếng, ngồi xuống mép giường, nhìn Tây Ngạn Du, đem tay áo chuyển đến gần mặt Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du dán mặt vào đấy, đầu tiên cọ một chút, sau đó, bá đạo úp mặt xuống ống tay áo.
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du ngủ kiên định.
Bóng đêm thâm trầm mà yên tĩnh.
Nhìn Tây Ngạn Du nóng lợi hại, đầu ngón tay Vân Lâm Quân ngưng tụ một tia linh khí xanh đậm, nhẹ nhàng hướng tới trán Tây Ngạn Du, nhưng ở nửa đường dừng lại.
Nhìn Tây Ngạn Du một lát, khép đôi mắt.
Vân Lâm Quân lại lần nữa hiện thân, nhưng lần này là ở thế giới kỳ quái muôn màu muôn vẻ. Có điều, hắn vừa xuất hiện, sắc thái xung quanh nháy mắt đều hóa thành một mảnh đen nhánh, cuồng phong gào rít giận dữ, ô tầng quay cuồng, xa xa gần gần, đều là tiếng gào rống áp lực sợ hãi.
Hắn thản nhiên hành tẩu ở nơi giống như địa ngục khủng bố, hướng về một phương bước vào.
Đạp gió mà đi, ngọc bội vang nhỏ, áo tím phiêu phiêu, tóc dài tuyết trắng cùng phất trần theo gió nhẹ bay.
Hắn là màu sắc duy nhất của thế giới này.
Tựa như tiên nhân, lại tựa như quỷ mị.
Một lát sau, hắn bước tới cái chắn trong suốt.
Bên trong chắn, là một nơi thế ngoại đào nguyên, hải thiên tương tiếp, mây trắng từng tầng, rừng rậm xanh um, rộng lớn không thấy điểm dừng.
Trên một đám mây trắng, còn có một mỹ nhân tham ngủ.
Làn da như tuyết, lại không thấy rõ khuôn mặt.
Người nọ giống như có mộng đẹp, ở trong đám mây lăn một cái, tiếp tục ngủ yên.
Ý cười trên khoé Vân Lâm Quân gia tăng một chút, vươn tay, chạm đến cái chắn.
Ánh sáng khủng bố trong tay hắn xuất hiện, nháy mắt lan tràn ra toàn bộ cái chắn, hung lệ bạo ngược, giương nanh múa vuốt như muốn đem cái chắn này xé nát phá hủy.
Thật lâu sau, cái chắn vẫn bình yên vô sự.
Vân Lâm Quân thu hồi tay, ánh sáng dịu ngoan trừ khử vô hình.
Sau cái mặt lạ, cặp mắt quỷ mị màu tím nhìn mỹ nhân ngủ yên trên đám mây, ý cười khoé môi càng sâu.
"Vẫn là không được sao?"
Dứt lời, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Vân Lâm Quân mở đôi mắt, linh lực ngưng tụ ở đầu ngón tay tiêu tán.
Hắn thu hồi tay, rũ mắt, cẩn thận đánh giá Tây Ngạn Du đang gối đầu lên ống tay áo của hắn ngủ ngon lành.
Thật lâu sau, ngón trỏ gập lại, nhẹ nhàng khảy bộ lông mi giống như cây quạt nhỏ kia.
***
Ngày thứ hai, Tây Ngạn Du tỉnh giấc, vừa mở mắt, liền phát hiện tiên nhân đang đi loanh quanh trong phòng mình, nhìn cái này ngó cái kia một xíu, trong chốc lát xem bài trí nơi này, trong chốc lát nhìn bức họa nơi đó, không rảnh rỗi chút nào.
Trong miệng lưu hương vị Tuyết Hoa Lạc, hồi tưởng lại lúc mơ mơ màng màng mình làm cái gì, gương mặt Tây Ngạn Du vốn ửng đỏ lại càng thêm đỏ.
Cậu nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Ta là một con cá mặn bị thiêu đốt, cái gì ta cũng không nhớ, không biết.
Năm ngày sau, bệnh tình Tây Ngạn Du mới có chuyển biến tốt hơn, rốt cuộc không còn hôn mê nữa.
Sau khi Lục Huyền Kỳ nghe nói, liền qua đây thăm cậu, thấy tinh thần cậu khá tốt, cười nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, bên ngoài còn ấm, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, được không?"
Tây Ngạn Du ngồi dựa ở đầu giường, chuẩn bị ăn cháo cùng uống thuốc, ánh mắt ngó tiên nhân ngồi ở ghế thái sư cách đó không xa.
Đã mấy ngày rồi, bất luận là cậu ngủ hay tỉnh, tiên nhân đều ở.
Diễn kịch mệt mỏi quá.
Đại tiên nhi, ngài thật sự không còn chuyện gì khác để làm sao?
"Tiểu Chanh?" Thấy Tây Ngạn Du có chút thất thần, Lục Huyền Kỳ gọi cậu một tiếng.
Tây Ngạn Du lười biếng ừ một tiếng: "Được."
Đã ngủ nhiều ngày, bây giờ hoạt động phơi phơi nắng cũng tốt.
Lục Huyền Kỳ cười, kéo Tây Ngạn Du lên, hưng phấn đi ra ngoài, nhưng mà vừa mới đi tới cửa, bỗng nhiên gió lớn gào thét, mặt trời bị mây đen che phủ, nhiệt độ không khí lạnh dần.
Thời tiết thay đổi.
Tây Ngạn Du: "......"
Lục Huyền Kỳ: "......"
Hắn vội vàng đem Tây Ngạn Du ôm trở về, đặt ở trên giường, ngồi xuống nhìn Tây Ngạn Du buồn bã ỉu xìu như tiểu hài tử vì không được đi ra ngoài chơi mà không vui, bỗng nhiên cười, vươn tay xoa loạn tóc Tây Ngạn Du: "Ai, thật là không khéo. Chỉ có thể chờ lần sau."
Tây Ngạn Du ngồi dựa vào đầu giường, dư quang liếc tiên nhân đang nhàn nhã uống trà.
Tiên nhân à, ngài đã uống xong 3 ly trà rồi đó, rốt cuộc đến khi nào mới rời đi?
Thấy Tây Ngạn Du không nói chuyện, Lục Huyền Kỳ duỗi tay sờ trán cậu: "Không quá nóng, còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tây Ngạn Du buồn bã ỉu xìu "Ừ" một tiếng, tiếp theo liền chui vào trong chăn vừa lật ra, đưa lưng về phía hai người trong phòng, ngủ.
Không sao, đại tiên nhi ngài tùy ý, đi ngủ sẽ không nhìn thấy nhau.
Ngủ ngon!
Lần đầu tiên Lục Huyền Kỳ có cảm giác đau đầu, dịch dịch góc chăn cho Tây Ngạn Du, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Ra tới ngoài cửa, trời càng tối, cái lạnh thổi đến, không bao lâu sau, tuyết bay xuống từng mảnh.
Tùy tùng giơ dù chờ ở cửa, Lục Huyền Kỳ đi về phòng của mình: "Thời tiết đáng chết này, làm hỏng chuyện tốt của bổn vương."
Tùy tùng đi theo phía sau, cung kính nói: "Điện hạ, khoái mã vừa mới đưa tin của Đại điện hạ tới."
Nói xong, từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho Lục Huyền Kỳ.
Lục Huyền Kỳ dừng chân, nhận lấy lá thư đọc nhanh như gió, hừ lạnh một tiếng, rồi cười.
Tùy tùng khó hiểu: "Điện hạ?"
Lục Huyền Kỳ: "Đại ca nói, lão Thất mách lẻo với phụ hoàng, phụ hoàng bảo ta không cần quan tâm việc của lão Thất, chính sự xong xuôi thì nhanh chóng hồi kinh."
Hắn cất thư đi, hừ cười một tiếng: "Uổng công lúc trước bổn vương còn khen lão Thất tàn nhẫn, không nghĩ tới, thiếu kiên nhẫn như vậy. Lúc này mới mấy ngày......"
Tùy tùng: "Ngày mai chúng ta hồi kinh?"
Lục Huyền Kỳ nhìn tuyết trên bầu trời bay xuống: "Gấp cái gì? Tuyết rơi khó đi, chờ thêm hai ngày. Hơn nữa......"
Hắn nghẹn một bụng ý nghĩ xấu, bước đi nhàn nhã đi xa.
***
Hai ngày sau, tuyết vẫn rơi không ngừng, thời tiết vẫn âm u.
Tây Ngạn Du đang ngủ ngon lành bị Lục Huyền Kỳ dùng áo khoác gói kỹ lưỡng ôm vào xe ngựa, cậu mở to mắt, nghi hoặc nói: "Đây là đi đâu?"
Xe ngựa chậm rãi chạy, Lục Huyền Kỳ duỗi tay nhéo cằm Tây Ngạn Du, đùa giỡn nói: "Tiểu mỹ nhân, đương nhiên là cùng ta về nhà."
Tây Ngạn Du chớp chớp mắt, phát hiện tiên nhân không thấy, gật gật đầu, ngáp một cái, tiếp tục ngủ.
Lục Huyền Kỳ: "......"
Xe ngựa rất nhanh ra khỏi phạm vi Vĩnh Khê Thành, phía trước có một đội nhân mã ngăn cản đường đi, người dẫn đầu là Lục Thiên Ánh.
Lục Thiên Ánh ngồi trên lưng ngựa, chắp tay về phía xe ngựa: "Ngũ ca."
Xa phu xốc lên màn xe, cung kính đứng ở một bên.
Lục Huyền Kỳ nhìn Lục Thiên Ánh, vẻ rất kiêu căng: "Chuyện gì?"
Lục Thiên Ánh nhìn Tây Ngạn Du đang ngủ say được Lục Huyền Kỳ ôm vào trong ngực: "Người này đối với ta rất quan trọng."
Lục Huyền Kỳ: "Quan trọng? Thì sao? Ta coi trọng, chính là của ta."
Lục Thiên Ánh nắm chặt dây cương, ánh mắt lạnh nhạt: "Vậy thì, ta cùng Ngũ ca hồi kinh? Dù sao không hoàn thành nhiệm vụ, khi hồi kinh cũng bị phạt."
Lục Huyền Kỳ nhìn gã, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ đùa ngươi một chút, hà tất phải nghiêm túc nghiêm túc?"
Dứt lời, đem Tây Ngạn Du đặt ở một bên.
Lục Thiên Ánh thúc ngựa tiến đến bên cạnh, chắp tay hành lễ, rồi xuống ngựa ôm Tây Ngạn Du từ trong xe ra.
Lục Huyền Kỳ nhìn khuôn mặt ngủ say của Tây Ngạn Du, cười nói: "Hắn thực không tồi, bổn vương rất vừa lòng. Chỉ là thân thể có chút yếu đuối, chơi trò chơi hơi hữu hạn." Nói xong, thưởng thức tơ hồng trong tay.
Ánh mắt Lục Thiên Ánh tối sầm xuống, chưa nói cái gì, ôm Tây Ngạn Du lên ngựa, cung tiễn đoàn người Lục Huyền Kỳ rời đi.
Đám người đi xa, Lục Thiên Ánh nhìn Tây Ngạn Du trong lòng ngực, ánh mắt u ám, quay đầu ngựa lại, một đường như bay về Xuân Phong Lâu.
Nghe tiếng vó ngựa đi xa, Lục Huyền Kỳ ngồi ở trong xe ngựa nhìn vị trí vừa rồi của Tây Ngạn Du, cười nói: "Tiểu Chanh, không nên chết quá sớm. Lần sau mang ngươi đi kinh thành chơi."
Dứt lời, kêu dừng ngựa xe, cưỡi lên ngựa của mình, giơ roi rong ruổi.
Tùy tùng thúc ngựa tiến lên, bảo vệ ở bên người hắn, nghi hoặc khó hiểu: "Điện hạ, không phải lúc trước ngài nói muốn mang Thời Tiểu Chanh kia hồi kinh sao? Như thế nào......"
Lục Huyền Kỳ: "Ta chỉ là thử lão Thất thôi. Không nghĩ tới, sói con ác hơn, lại có uy hiếp. Chuyến đi lần này coi như cũng không tệ. "
Dứt lời, roi ngựa giương lên, tiêu sái đi xa.
***
Ninh Chiếu đánh ngựa đi theo bên người Lục Thiên Ánh, hắn không hiểu, vì sao lần này chủ thượng lại thiếu kiên nhẫn như thế, để người khác bắt được nhược điểm.
Hắn nhìn Tây Ngạn Du trong lòng ngực Lục Thiên Ánh, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nói ra.
"Chủ thượng, vì sao không dứt khoát lợi dụng Thời Tiểu Chanh sử dụng mỹ nhân kế đối với Lục Huyền Kỳ, đến lúc đó, Thời Tiểu Chanh trở thành nhược điểm của Lục Huyền Kỳ, sẽ có lợi cho chúng ta. Giống như là kế hoạch Đông Tề, cũng khiến cho đối phương có nhược điểm......"
Mắt Lục Thiên Ánh nhìn phía trước, vẻ mặt hết sức lãnh đạm, tựa hồ như là áp lực cái gì đó, nhàn nhạt nói: "Không dám mang nhược điểm bên ngoài, thì sao câu được con mồi?"
Ninh Chiếu nghe vậy, suy nghĩ một lát, ánh mắt sáng lên.
Đoàn người trở lại Xuân Phong Lâu, Lục Thiên Ánh trực tiếp ôm Tây Ngạn Du về gian phòng ở tầng 6 của Ngọc Dẫn Lâu, đem người ngủ say đặt lên giường, vẻ mặt lãnh đạm rốt cuộc cũng duy trì không được, mặt nạ ẩn nhẫn bị xé xuống, gã nhìn Tây Ngạn Du từ trên xuống dưới, đôi mắt dần dần hiện lên một tia đỏ tươi, duỗi tay nắm lấy vạt áo Tây Ngạn Du, tựa hồ như muốn kéo ra, nhưng lại không dám.
Ghen ghét, phẫn uất, không cam lòng, bạo nộ biến hoá liên tục, cuối cùng, ánh mắt gã nhìn Tây Ngạn Du như nhìn đồ vật bị làm bẩn, bàn tay di chuyển, đặt trên cổ Tây Ngạn Du, lại không có dùng sức.
Thật lâu sau, gã buông ra tay, giống như muốn khẽ vuốt gương mặt Tây Ngạn Du một chút, nhưng trước sau vẫn cách một khoảng. Giây lát, gã đột nhiên thu hồi tay, đặt ở phía sau, xoay người rời đi.
***
Một năm sau.
Tới gần Tết Âm Lịch, Vĩnh Khê Thành phá lệ náo nhiệt.
Hôm nay là 28 tháng Chạp, thời tiết sáng sủa, thời điểm sắp ăn cơm trưa, Tây Ngạn Du ngủ no, mới từ Ngọc Dẫn Lâu đi ra. So với một năm trước, dáng người cậu hiện giờ có thịt hơn, làn da trắng như tuyết, dung mạo diễm lệ, càng thêm hấp dẫn người nhìn.
Một năm này, Tây Ngạn Du ở Xuân Phong Lâu vô cùng dễ chịu. Tin tức lâu chủ Lục Thiên Ánh sủng ái cậu cơ hồ đã truyền khắp Vĩnh Khê Thành, khiến người nói chuyện say sưa, còn không cho cậu chính thức tiếp khách, cũng bởi vậy mà trở thành tân hoa khôi được đề cử làm cho bao người chờ mong. Mọi người cũng suy đoán, đến lúc đó, Lục Thiên Ánh có thể bỏ được hay không.
Tây Ngạn Du được Lục Thiên Ánh bảo vệ nơi chốn, chăm sóc tỉ mỉ, che chở giống như người yêu. Thậm chí, chưa bao giờ bắt học quy củ, ngay cả cầm kỳ thi họa ca vũ cũng thả lỏng, chỉ bảo cậu học một khúc đầu, hát một bài hát, nhảy một đoạn mình thấy có thể, đến nỗ, thi họa cờ học cho qua, hoàn toàn không trông cậy vào mấy quy tắc.
Nhưng mà......
Trên lầu Ngọc Dẫn Lâu, nhìn xuống thân ảnh Tây Ngạn Du vừa mới tỉnh ngủ, đang chậm rì rì đi tới tiền viện, khuôn mặt Lục Thiên Ánh lãnh đạm: "Không thông suốt."
Tây Ngạn Du yên tâm thoải mái hưởng thụ hết thảy chỗ tốt gã mang lại, tựa hồ như đó là một điều đương nhiên, chưa bao giờ giống như người bình thường thấp thỏm lo âu.
Tiếng đập cửa vang lên, ánh mắt Lục Thiên Ánh vẫn dừng ở trên người Tây Ngạn Du, lãnh đạm nói: "Vào."
Người hầu cận từ ngoài cửa tiến vào, bẩm: "Chủ thượng, hôm qua triều đình Đông Tề phái Quý Dạ Vân tới quân doanh, chuẩn bị thay quân."
Quý Dạ Vân......
Ánh mắt Lục Thiên Ánh tối sầm, đen kịt không thấy đáy.
Một tay đem bình hoa nguyệt quý màu trắng nắm ở lòng bàn tay, nghiền nát.
***
Tây Ngạn Du từ cửa sau Xuân Phong Lâu đi vào, chuẩn bị lên tầng 5 tìm nhóm tiểu ca ca chơi, nhưng mà, mới vừa vào tới cửa, xa xa liền thấy tiên nhân đứng ở cầu thang, cười nhìn cậu.
Tây Ngạn Du thuần thục làm bộ không nhìn thấy, tự nhiên đi một mạch đến chân cầu thang.
Nhưng mà, lúc cách tiên nhân hai bước chân, bỗng nhiên tiên nhân đứng ở trước mặt cậu, ngăn cản đường đi, cúi đầu nhìn cậu, cười nói:
"Ta biết ——"
"Ngươi có thể thấy ta."
__________