Edit: Min
Tây Ngạn Du bất an cúi đầu, ánh mắt dừng ở chén bánh trôi tròn trĩnh đáng yêu, một lần nhìn liền mê đắm đuối.
Cậu cầm muỗng múc viên bánh trôi to nhất đẹp nhất bỏ vào trong miệng, ánh mắt sáng lên, nhân sơn tra chua chua ngọt ngọt, Tây Ngạn Du hạnh phúc nheo mắt lại, miệng nhai nhai. Đôi mắt bắt đầu ngắm những viên khác, cân nhắc xem tiếp theo nên xuống tay với cái nhan sắc nào.
Chờ cậu ăn xong nửa chén bánh trôi, đang chuẩn bị tìm nước uống, liền phát hiện Lục Thiên Ánh vốn dĩ ngồi ở đối diện, không biết ngồi xuống bên cạnh khi nào, còn nhìn mình không hề chớp mắt.
Ở Vĩnh Khê Thành, lấy địa vị của Lục Thiên Ánh, dù là lâm thời vào tửu lâu thì cũng được an bài vị trí tốt nhất. Bọn họ đang ngồi cạnh cửa sổ ở nhã gian lầu 3, vị trí cùng tầm nhìn rất vừa vặn, có thể đem toàn bộ cảnh đẹp đường phố thu hết vào đáy mắt, trông về phía xa còn có thể thấy dãy núi chạy dài phía chân trời.
Lúc này, khoảng cách giữa Lục Thiên Ánh và Tây Ngạn Du rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ mắt phượng sắc bén của Lục Thiên Ánh giờ phút này hơi rũ, bày biện ra một loại đường cong nhu nhoà, con ngươi tối tăm được ánh đèn dầu trên đường phố chiếu sáng lộng lẫy.
Tây Ngạn Du chớp chớp mắt, phảng phất như vừa rồi là ảo giác, Lục Thiên Ánh khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, ánh sáng trong đôi mắt đã biến mất.
Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm một ly rượu, quơ quơ, "Khát? Có muốn uống rượu Hoa Đào nổi tiếng của tửu lâu này không?"
Rượu Hoa Đào?
Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên, duỗi tay nhận lấy ly rượu, nhưng Lục Thiên Ánh lại né tránh, một tay đem người ôm gần hơn, bưng cái ly để sát vào môi Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du nhẹ nhàng ngửi ngửi, mùi hoa đào ngọt thanh quanh quẩn bên chóp mũi.
Cậu cúi đầu, tính toán muốn hớp một ngụm, khóe môi Lục Thiên Ánh bỗng nhiên nhếch lên ý cười ác liệt, hơi hơi dùng lực, dốc nguyên một ly vào trong miệng của cậu.
Tây Ngạn Du: "Phốc khụ khụ khụ khụ!"
Tây Ngạn Du bị sặc, liều mạng ho khan.
Rất tốt.
Ngày mai đã có lý do bãi công vì bị bệnh.
Tây Ngạn Du ho không ngừng nghỉ, nước mắt ướt đẫm hàng mi, rốt cuộc sự bất mãn mà Lục Thiên Ánh tích góp thật lâu, cuối cùng cũng được phát tiết mà cười thật thoái mái. Gã đem người ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ ngực, hiếm khi an ủi dỗ dành.
Có điều, lỗ tai Tây Ngạn Du cứ vù vù vì ho liên tục, căn bản không nghe thấy Lục Thiên Ánh nói cái gì, chờ cơn ho thoáng giảm bớt, lỗ tai khôi phục lại, cũng là lúc nghe thấy tiếng động lên cầu thang, tiếp theo cửa phòng bị mở ra, một người hầu cận tiến lên phục mệnh: "Chủ thượng, lúc thuộc hạ đến Thu
Ý Cư thì Tuyết Hoa Lạc hôm nay đã bán hết."
Lục Thiên Ánh thu liễm ý cười, không sao cả phất phất tay, một tay kia vẫn vỗ nhẹ lòng ngực Tây Ngạn Du như cũ.
Tây Ngạn Du vừa nghe xong Tuyết Hoa Lạc bán hết, nhấc mắt lên, liền thấy thân ảnh tiên nhân xuất hiện ở chỗ ngồi đối diện.
Tiên nhân thản nhiên cầm một chén Tuyết Hoa Lạc ăn.
Mà phía sau tiên nhân, là vô số chén Tuyết Hoa Lạc xếp thành một tòa núi nhỏ đang ở không trung phiêu phiêu lắc lắc, phảng phất như vấn an hắn.
Tây Ngạn Du: "......"
Ngài bao nhiêu tuổi rồi hả?
***
Đảo mắt hơn một tháng qua đi, mắt thấy thời tiết dần chuyển ấm, rồi lại bỗng nhiên tới một trận tuyết lớn, sắc trời âm u, lạnh lẽo nặng nề.
Có điều, việc này cũng không trì hoãn nhóm đại quan quý nhân ở Vĩnh Khê Thành hưởng lạc, ban đêm Xuân Phong Lâu vẫn ồn ào náo động như cũ.
Mà trái ngược với tiền viện, tối nay hậu viện lại phá lệ an tĩnh.
Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương mang theo người chờ ở đại sưởng nơi cửa sau, không bao lâu, tiếng vó ngựa từ xa tới gần, dừng lại ở cửa, đoàn người từ trong xe ngựa đi ra, dẫn đầu đúng là Lục Thiên Ánh 5 ngày trước phụng hoàng mệnh tự mình đến xử lý một ít "Chuột nhắt."
Làm chưởng quản tình báo của Tây Tần, là thủ lĩnh của tổ chức ám sát cùng với các loại âm mưu, Lục Thiên Ánh không ít lần ra mặt xử lý một số chuyện mà hoàng đế âm thầm hạ lệnh, gã thường xuyên sống trong bóng tối cùng với huyết tinh.
Ninh Chiếu tiến lên vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy trên người Lục Thiên Ánh tản ra mùi máu chưa tẩy, toàn thân đều là sát khí, nhịn không được muốn tránh lui. Trong lòng không khỏi căng thẳng, tức khắc nuốt lời muốn nói vào, cúi đầu thu mình lại, cung kính yên lặng đi theo phía sau Lục Thiên Ánh đến thư phòng.
Ở cửa phòng, Lục Thiên Ánh ném áo choàng cùng giày cho người hầu cận hầu, chân trần bước vào thảm mềm mại, kéo kéo cổ áo, tháo bao cổ tay cùng đai lưng xuống, khoác áo ngoài ngồi xuống ghế bành, người hầu cận dâng lên nước rửa tay cùng trà nóng.
Rửa sạch bàn tay, liền đem khăn tay ném vào trong nước, bưng trà nóng uống một ngụm, khuôn mặt luôn căng chặt lúc này mới hơi hòa hoãn.
Gã nhấp một ngụm trà nóng, mắt nhìn Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương.
Ánh mắt trầm lãnh, sát ý cùng nguy hiểm còn sót lại nơi đáy mắt, u ám không một tia ánh sáng.
Ninh Chiếu yên lặng lui về phía sau một bước, ngược lại là Ngọc Thanh Sương rất thản nhiên, theo thường lệ báo cáo các loại tình báo quan trọng đã thu được trong 5 ngày vừa qua.
Cuối cùng, Ngọc Thanh Sương nói: "Quý Dạ Vân rất nhanh sẽ tới, không quá nửa tháng là sẽ đến Vĩnh Khê Thành."
Lục Thiên Ánh ngồi dựa ở ghế bành, hai khuỷu tay đặt ở trên tay vịn, nghe vậy, xoay chuyển nhẫn ban chỉ ngón tay cái, "Thời Tiểu Chanh đâu?"
Ngọc Thanh Sương trầm mặc một lát, mới nói: "Hôm nay đã đi ngủ từ sớm."
Lục Thiên Ánh nhìn sắc trời bên ngoài, nâng chung trà lên uống, nhàn nhạt nói: "Đã nhiều ngày trôi qua, cậu ta học được những gì đặc biệt rồi?"
Ngọc Thanh Sương lại trầm mặc.
Ninh Chiếu như là bắt được cơ hội tố cáo: "Mấy ngày nay cậu ta hết ăn rồi ngủ, vô tâm vô phế như cũ, không hỏi thăm chủ thượng một câu. Mất công lúc trước chủ thượng rút thời gian ra dẫn cậu ta đi đến các nơi trong thành du ngoạn, còn dung túng thả lỏng cường độ học tập, thật đúng là đầu gỗ."
Sắc mặt Lục Thiên Ánh vừa mới hòa hoãn, tức khắc lại banh lên, thậm chí càng ngày càng thúi.
Thấy thế, khóe môi Ninh Chiếu hơi câu.
Mỗi lần hắn nhìn đến gia hỏa kia, trong lòng cực kì không cân bằng, bản thân mình nhiều năm vì tình khốn sở như vậy, dựa vào cái gì mà tiểu tử kia mỗi ngày vô ưu vô lo cười ngây ngô?
Tình yêu khổ sở này, cũng nên làm cậu ta nếm thử.
Nghĩ đến đây, Ninh Chiếu nói: "Có điều, dựa theo chủ thượng yêu cầu, Thời Tiểu Chanh thật ra có thể miễn cưỡng đàn được một khúc. Chữ tuy rằng không biết viết mấy, nhưng phần lớn đều nhận biết. Thuộc hạ cho rằng, có một biện pháp có lẽ sẽ làm cậu ta thông suốt."
Lục Thiên Ánh nhìn về phía Ninh Chiếu.
Ninh Chiếu ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía nơi khác, né tránh ánh mắt Lục Thiên Ánh: "Chính là, bảo cậu ta xem một ít thoại bản tình tình ái ái. Rất nhiều người đều là như vậy mà thông suốt."
Mày Lục Thiên Ánh hơi nhướng.
Vẻ mặt Ngọc Thanh Sương hơi có chút...... Một lời khó nói hết, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Ninh Chiếu nhìn Lục Thiên Ánh, "Chủ thượng, còn có nửa tháng...... Ta chuẩn bị rất nhiều thoại bản đang hót hiện giờ, có thể giao cho......" Ninh Chiếu liếc Ngọc Thanh Sương một cái, "Đám người có quan hệ tốt với Thời Tiểu Chanh."
Ngọc Thanh Sương: "......"
Lục Thiên Ánh trầm mặc một lát, cuối cùng buông chén trà, ôm tâm thái coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa chạy, xoa xoa giữa mày: "Đi làm đi."
***
Hai ngày tiếp theo, Tây Ngạn Du cơ bản là cửa cũng chưa ra khỏi, nằm lười biếng trên giường, chân bắt chữ ngũ lắc theo nhịp, tay cầm quyển sách hay để xem. Trên bàn con bên cạnh mép giường còn đặt một chồng sách khác, đều là thoại bản mấy ngày nay mọi người trong lâu truyền tay nhau đọc.
Thoại bản tình ái triền miên lâm li bi đát, đa số là nam phong, Tây Ngạn Du xem thản nhiên tự đắc.
Hiện tại đang đọc đến đoạn nhóm vai chính ngược lên ngược xuống, chân Tây Ngạn Du dừng lắc một chút.
"= ̄ω ̄= oa ⊙⊙! Ồ ~"
Sau khi lật qua vài tờ tiếp theo, Tây Ngạn Du cảm thấy mỹ mãn cười xem tiếp, chân lại bắt đầu lung lay.
Vân Lâm Quân mấy ngày không gặp, lúc xuất hiện ở phòng chính là nhìn đến cảnh tượng cá mặn này.
Hắn nhướng mày, nhắm đôi mắt lại, sau đó mở ra, nhìn về phía Tây Ngạn Du lúc cười ngây ngô, lúc khẩn trương, lúc lại vui vẻ. Hắn khép quạt xếp, vỗ nhẹ vài cái vào lòng bàn tay, ánh mắt di động, ý cười khóe môi dần dần nhếch lên.
Quạt xếp nhẹ nhàng vung lên, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Tây Ngạn Du hết sức chăm chú, không phát hiện Vân Lâm Quân đã tới, nhìn quyển sách trong tay dần đi đến đại kết cục, câu chuyện tình yêu trong đồng thoại đều giống nhau, kết cục đương nhiên cũng là hoàn mỹ. Hiện tại cậu đang xem hai vị nam chính vượt qua mọi trở ngại đã kết hôn được với nhau, còn hai trang cuối là xong.
Cậu vui vẻ xem xong hai trang đại kết cục, nhưng mà thoại bản còn chưa xong, mặt sau tự nhiên nhiều ra một tờ.
Tây Ngạn Du không để bụng, chỉ cho rằng trang giấy mỏng nên vừa mới tính thiếu một tờ, liền tiếp tục xem tiếp.
"Một năm sau......"
Thụ chính là thế thân? Bởi vì công chính có bạch nguyệt quang trong lòng, nhưng do bạch nguyệt quang có thân phận thấp kém, mà thụ chính lại lớn lên giống bạch nguyệt quang và có gia thế hiển hách, cho nên mới ở cùng bên nhau? Một năm sau, thụ chính bị nhốt ở trong địa lao, tiện nhân bạch nguyệt quang chiếm dụng thân phận địa vị tài phú cùng người nhà của thụ chính, cùng phu quân của thụ chính, hai người bắt đầu sinh hoạt mỹ mãn hạnh phúc, cuối cùng thụ chính chết một cách thê thảm ở nơi không thấy ánh mặt trời?
Tây Ngạn Du đọc xong chữ cuối cùng, che ngực lại.
Bị tức nổ phổi rồi.
Xác nhận mặt sau không còn tờ nào, cậu hung hăng ném thoại bản đi, lăn lội ở trên giường.
Không đúng.
Nếu mình không đoán sai, thoại bản này đều cùng loại hót nhất hiện giờ, không có chuyện......
Những thoại bản trước đó rõ ràng đều là kết cục đại đoàn viên.
Cậi tùy ý sờ đến một quyển thoại bản, mở ra xem.
Nửa ngày sau......
Tây Ngạn Du hoàn toàn hoá thành con cá khô héo.
Thật tức cái lồng ngực.
Tây Ngạn Du đứng dậy thở phì phò đi qua đi lại hai vòng, ném thoại bản vừa mới vừa xem, tức giận bất bình: "Quả nhiên nam nhân lớn lên đẹp cùng nói chuyện dễ nghe đều không phải là thứ tốt!"
Quay người lại, liền thấy tiên nhân ngồi ở vị trí quen thuộc, phẩm hương trà, phe phẩy quạt xếp, cực kì rảnh rang, đầu còn hơi gật gật, tựa hồ như tỏ vẻ tán đồng?
Hửm?
Nghĩ đến lúc ban đầu kia tự nhiên nhiều ra một tờ, Tây Ngạn Du giống như hiểu ra được cái gì đó.
Cậu làm bộ không thấy được tiên nhân, đi đến mép giường, cầm lấy một quyển thoại bản, một bên lật một bên lẩm bẩm: "Quả nhiên thề non hẹn biển đều là gạt người!"
Hơi nghiêng thân đi, ánh mắt nhìn thoáng qua tiên nhân đúng là đang gật đầu.
"Thâm tình chân thành đều là giả!"
Tiên nhân tiếp tục gật đầu.
"Lời ngon tiếng ngọt đều là giả!"
Tiên nhân uống ngụm trà, giống như là vui mừng.
"Bang" một tiếng, Tây Ngạn Du giận dữ đập mạnh quyển thoại bản xuống giường.
Tiên nhân bị hoảng sợ, tay bưng nước trà thiếu chút nữa đổ.
Hừ hừ ~
Ai bảo ngài thường xuyên đột nhiên xuất hiện làm ta sợ?
Tây Ngạn Du tiếp tục diễn: "Đáng giận!"
Nói xong hai chữ này, cậu nhẫn cười một lát, mới thu lại vẻ mặt, nghiêng người dạo bước, giống như là bừng tỉnh đại ngộ.
"Trách không được trong lâu bỗng nhiên truyền tay nhau đọc thoại bản này, hoá ra là vì ngăn chặn tình trạng vì yêu mà cứ đâm đầu, đây là đang muốn nhắc nhở mọi người về sau không vì tình khốn mà chậm trễ công việc."
Tây Ngạn Du gật gật đầu: "Không hổ là lâu chủ, quả nhiên mưu tính sâu xa."
Dư quang liếc biểu tình vi diệu của tiên nhân, Tây Ngạn Du cong cong khoé môi, thỏa mãn vì trả được thù.
Cậu tính tính xem kế tiếp mình có mấy ngày thanh tịnh, lại lật lật mấy quyển thoại bản, không ngừng cố gắng, "Tiếp tục xem là tiếp tục xem ~"
Nói xong, chọn lấy một quyển, ôm gối mềm lười biếng ngáp một cái, như là không xương dựa vào đầu giường, một bên ăn điểm tâm uống trà một bên xem thoại bản.
Tự nhiên có thoải bản mới để xem, tất nhiên là không thể bỏ lỡ.
Vốn dĩ là đã ngấy mấy thể thoại tình yêu tuyệt mỹ, nhưng nhờ có tiên nhân biên soạn ra đa dạng kết cục BE.
Vân Lâm Quân buông chung trà, cẩn thận đánh giá Tây Ngạn Du một lát.
"...... Chậc."
***
Bảy ngày sau, Quý Dạ Vân còn năm ngày nữa là đến Vĩnh Khê Thành, Xuân Phong Lâu an bài Tây Ngạn Du lên đài luyện tập lần cuối cùng.
Tây Ngạn Du mặc trang phục lộng lẫy lóa mắt, càng tô điểm cho dung mạo tuyệt sắc của cậu. Đặc biệt hôm nay trên khuôn mặt còn có một tia u buồn, càng là nhìn thấy mà thương.
Tây Ngạn Du nhàn nhã ngồi ở vị trí cạnh lan can, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn về phía đầu sỏ gây tội — Tuyết Hoa Lạc tiên nhân.
Thoại bản xem xong hết rồi.
Dưới ngòi bút tình yêu của tiên nhân, câu chuyện tình yêu của các nhân vật quá —— khủng bố, không thể diễn tả.
Giá trị thoại bản rớt ầm ầm.
Giống như là hắn lấy cảm hứng từ nhóm oan hồn của chuyện xưa viết ra.
Vẻ mặt của Tây Ngạn Du hơi uể oải, lừa gạt có lệ đàn một khúc cho xong.
Nhưng mà mọi người đều không để ý khúc đó, tất cả ánh mắt chăm chú nhìn Tây Ngạn Du.
Lục Thiên Ánh nghĩ đến bộ dáng này của Tây Ngạn Du chuẩn bị hiến cho Quý Dạ Vân, sự không cam lòng như biển sóng lớn, ánh mắt từ lạnh nhạt ẩn nhẫn đến nóng rực, do dự chần chờ trong nháy mắt chợt lóe qua, tiện đà nóng rực bị tưới diệt biến mất với thâm trầm trong bóng đêm.
Lục Thiên Ánh híp híp mắt, trên mặt hiện lên một mạt tàn nhẫn.
Đồ tốt, tất nhiên là mỗi người đều muốn chiếm làm của riêng.
Ẩn nhẫn đến mức tận cùng, liền đối với tình cảnh của mình càng hận, dã tâm càng tràn đầy, mục tiêu càng thêm kiên định. Ánh mắt gã đen tối cùng lạnh nhạt, làm người nhìn không thấu.
Sau khi giãy giụa do dự lại hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn về phía Tây Ngạn Du không còn là hoà hoãn ẩn nhẫn lúc trước, thay vào đó là ẩn giấu nguy hiểm, cả người tản ra hơi thở của một loại dã thú đang nhìn con mồi.
Mà ánh mắt Tây Ngạn Du nhìn gã, là—— vô cùng bình thường, cực kì khác với Ninh Chiếu cùng những người khác.
Điều này càng chọc giận gã.
Nhưng Lục Thiên Ánh cố nén xuống, sắc mặt bình đạm.
Gã gọi người mang Tây Ngạn Du tới phòng mình một cách lặng yên.
Lục Thiên Ánh chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, một bên xuất thần nhìn ngọn đèn dầu một bên uống rượu, ánh mắt thâm trầm đáng sợ.
Hồi tưởng lại bộ dáng hôm nay của Tây Ngạn Du, Lục Thiên Ánh có chút kích động trong lòng.
Biểu tình như vậy, như là..... Bị kích thích mới có.
Chẳng lẽ, mấy quyển thoại bản này thật sự làm cho đầu gỗ thông suốt?
Uống xong hai bầu rượu, tiếng đập cửa mới vang lên.
Lục Thiên Ánh hơi say, tóc dài rối tung, mặc một bộ áo ngủ màu đỏ sậm to rộng, cổ áo mở phong phanh, dưới ánh nến ấm vàng, càng tô hoạ thêm sự lười biếng mà mị hoặc liêu nhân.
Vân Lâm Quân ngồi ở bàn bát tiên bên cửa sổ, một bên uống trà một bên phe phẩy quạt xếp, giống như là quần chúng ngồi ở rạp hát chuẩn bị xem biểu diễn, thản nhiên tự đắc.
Lục Thiên Ánh một bên uống tiếp ly rượu đè nén mãnh thú kia xuống, một bên nhìn Tây Ngạn Du không buồn dùng bữa. Mãnh thú trong lòng gào rống sốt ruột, muốn đem con mồi trước mặt xé nát nuốt vào bụng, nhưng lý trí lạnh băng lại làm gã duy trì sách lược dụ dỗ không được đem người dọa chạy.
Rốt cuộc, gã nhịn không được mà ôm Tây Ngạn Du đến bên người, nhìn bộ dáng có chút u buồn của đối phương, thế mà trong lòng dâng lên tiếc thương vô hạn. Gã ghé sát vào Tây Ngạn Du, giọng điệu nhẹ nhàng, nói hết tâm sự, thâm tình chân thành.
Tây Ngạn Du nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Thiên Ánh, còn có tư thái hiện tại cùng lời âu yếm êm tai, dần dần trùng khớp với nhóm tra nam trong thoại bản. Trừ bỏ cốt truyện nguyên bản của Lục Thiên Ánh cùng Thời Tiểu Chanh, trong đầu không khỏi hiện lên 108 thoại bản kế tiếp có đủ loại âm mưu quỷ kế cùng kết cục bi thảm, phảng phất xung quanh lại bay tới một đống oán niệm.
Cá mặn Tây Ngạn Du nhấp chặt môi, mặt không chút biểu cảm nhìn Lục Thiên Ánh, sau đó rũ mắt nhìn món móng heo hầm kia, bàn tay thon dài duỗi ra.
Đôi mắt Lục Thiên Ánh khoá chặt vào Du mỹ nhân không gì sánh được, dưới tác dụng của cồn, ánh mắt càng không thêm che giấu chút nào, giờ khắc này gã nguyện ý dung túng người trước mặt hết thảy, thậm chí cho rằng Tây Ngạn Du trực tiếp dùng tay cầm móng heo gặm, cũng cảm thấy hành vi thô lỗ như vậy phá lệ đáng yêu.
Lại thấy Tây Ngạn Du ngẩng đầu nhìn về phía gã, tay hơi hơi giơ lên, đem móng heo trong tay ném về phía gã.
Oán niệm cùng móng heo phi tới——
"Bang!"
Khoảng cách quá gần, Lục Thiên Ánh không thể tránh thoát.
Lục Thiên Ánh: "............???"
Oán niệm biến mất, Tây Ngạn Du tức khắc thần thanh khí sảng, lại nhấp môi nhìn Lục Thiên Ánh một cái, thấy Lục Thiên Ánh không phản ứng gì, liền đứng dậy ngã trái ngã phải đi đến trước cửa, đá bay cánh cửa.
Vân Lâm Quân uống cạn chung trà, quạt xếp che khuất nửa khuôn mặt, nhìn hướng Tây Ngạn Du rời đi, ý cười đáy mắt di động, thân hình biến mất tại chỗ.
Tây Ngạn Du trở lại phòng của mình, duỗi người bò lên trên giường, ôm gối mềm cọ cọ, cả người thư thái, cơn buồn ngủ đánh úp.
Vốn là đang cười, ngay sau đó thấy Vân Lâm Quân đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, tươi cười liền biến mất —— tiên nhân biên soạn ra những cái kết thật sợ hãi.
A! Đáng sợ đáng sợ.
Đầu uốn éo, nằm bò vào trong chăn đi ngủ.
Vân Lâm Quân: "?"
__________