Edit: Min
Sau khi Ninh Chiếu đứng ở cửa thật lâu, cuối cùng liếc Tây Ngạn Du trong phòng một cái, làm như không có việc gì rồi dẫn người rời đi.
Ban đêm, Xuân Phong Lâu đèn đuốc sáng trưng.
Phòng của Ninh Chiếu trang trí xa hoa rộng rãi sáng ngời, chiếc đèn cung đình vô tinh xảo, ánh đèn ấm vàng càng tô đậm ra bầu không khí nhu hòa lười biếng, cũng làm cho khuôn mặt của hắn thêm diễm lệ.
Thời điểm Xuân Phong Lâu náo nhiệt nhất trong ngày chính là vào lúc này, dưới lầu ca vũ ồn ào náo động. Ở tầng 6, Ninh Chiếu tự mình tiễn khách quý ngày hôm qua rời đi, rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng một chút, rồi hiếm khi ăn một bữa cơm chiều thanh nhàn.
Trên cái bàn tròn bày đầy sơn hào hải vị cùng hoa quả và điểm tâm tinh xảo, bên cạnh còn có một bầu rượu.
Hắn giống như là không ăn uống gì, chiếc đũa nhúc nhích được vài cái, nhưng chén rượu cứ một ngụm rồi một ngụm, tựa hồ như đang chờ ai đấy.
Đúng lúc này, gã sai vặt gõ cửa đi vào, nhìn trái ngó phải, rón ra rón rén đi đến bên người Ninh Chiếu, muốn thì thầm điều gì đó.
Ninh Chiếu nhíu mày, đặt chén rượu vang trên bàn, trừng mắt cả giận nói: "Lén lút làm cái gì?"
Gã sai vặt bị hắn hù nhảy dựng, "Ta ta......"
Gã sai vặt hít một hơi thật sâu, lấm la lấm lét nhỏ giọng nói: "Dựa theo điều ngài phân phó, hai ngày nay ta quan sát, cũng hỏi những người khác, bọn họ đều nói hai ngày nay lâu chủ không trở về, giống như là không ở trong thành, phải mấy ngày nữa mới trở lại."
Ninh Chiếu thu hồi ánh mắt, lần nữa cầm lấy chén rượu, "Thật sự?"
Gã sai vặt chém đinh chặt sắt: "Thật ạ, thật đến không thể thật! Tiểu nhân dùng chút bạc để tìm hiểu tin tức."
Q
Ninh Chiếu đem chén rượu đến bên môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rồi tuỳ tay ném nó lên bàn, đứng dậy câu môi cười: "Đi."
***
Tầng 5, Tây Ngạn Du đang cùng nhóm tiểu ca ca ăn cơm.
Hiện tại thân phân của cậu kỳ thật có chút xấu hổ.
Lâu chủ chính là người lớn nhất ở Xuân Phong Lâu, thời điểm lâu chủ không ở là do Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương phụ trách quản lý,
tiếp theo là quản sự.
Nhóm tiểu quan trong lâu sẽ được quản sự phụ trách an bài huấn luyện cùng dạy dỗ, ngoại trừ người ưu tú cá biệt thì sẽ được Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương nhìn trúng, liền tỷ như hai nhóm người hiện tại đi theo hai người bọn họ.
Lúc trước Tây Ngạn Du bị lâu chủ mang về, hai người này sẽ không dám tiếp nhận. Nhưng vừa rồi Ninh Chiếu đã giành trước một bước, sau lại được Ngọc Thanh Sương bảo hộ, vị trí của cậu liền trở nên mơ hồ.
Có tiểu ca ca vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Tây Ngạn Du, muốn phát sầu thay cậu, nhưng lại thấy Tây Ngạn Du gắp một miếng cải cuốn thịt vào trong chén, ăn một cách thong thả ung dung, gương mặt tràn đầy mặt hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Ăn ngon, ngủ ngon.
Thật sự là không tim không phổi.
Tự bản thân mình nhọc lòng vô cớ.
Vẻ mặt tiểu ca ca buồn bực.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa có một đống người phần phật ùa vào, Ninh Chiếu là người xuất hiện cuối cùng, vừa vào cửa, liền nhìn về bàn ăn của Tây Ngạn Du cùng mỡ bóng loáng trên môi cậu, khóe miệng giật giật, khí thế hùng hổ tự nhiên yếu đi một chút.
Hắn hừ lạnh một tiếng, phân phó người bên cạnh, "Đem hắn dẫn đi cho ta."
Mắt thấy một đám người xoa tay hầm hè hướng Tây Ngạn Du mà đến, nhóm tiểu ca xung quanh Tây Ngạn Du lập tức buông đũa, che chở cậu ở phía sau, nhưng đám người mà Ninh Chiếu mang đến đều là tay đấm, bọn họ tự nhiên không phải là đối thủ, rất nhanh Tây Ngạn Du bị áp ra cửa.
Ninh Chiếu khiêu khích liếc nhìn đám người Ngọc Thanh Sương một cái, xoay người đi ra ngoài.
"Ngươi muốn nhìn, cũng có thể theo tới."
Dứt lời, đắc ý cười rời đi.
Ngọc Thanh Sương trầm mặc một lát, đuổi kịp bước chân Ninh Chiếu.
Tây Ngạn Du bị đưa tới gian phòng sâu nhất của tầng 5, rất nhiều bước chân chần chờ không dám tiến lên.
Nhất thời bọn họ không nghĩ tới lại là nơi này.
Cuối cùng, bốn người bên Ninh Chiếu cùng ba người bên Ngọc Thanh Sương cắn răng theo vào phòng, trong phòng châm ánh nến tối tăm, hai gã nam tử chờ ở trong đó, là hai sư phó dạy dỗ của Xuân Phong Lâu.
Mặc dù hai người đã gặp qua sóng to gió lớn, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy tiến vào, cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Ninh Chiếu từ từ nói: "Các ngươi thật sự muốn xem?"
Ngọc Thanh Sương không trả lời, những người khác co rúm lại một chút, nhưng không rời đi.
"Các ngươi muốn xem hắn xấu mặt như thế nào, tốt, cũng có thể."
Ninh Chiếu nâng cằm ra lệnh cho hai vị sư phó: "Bắt đầu đi."
Ngọc Thanh Sương không nhanh không chậm nói: "Đây là người của lâu chủ."
Ninh Chiếu thưởng thức roi da trong tay: "Hừ, lâu chủ đã ném hắn tới đây, những chuyện lúc trước làm gì còn có ý nghĩa."
Nói xong, hắn nhìn về phía hai vị sư phó: "Nói vậy, các ngươi cũng hiểu rồi chứ."
Ngọc Thanh Sương:" Trước kia là trước kia, hắn khác với bọn họ."
Ninh Chiếu cười lạnh: "Có gì khác."
Ngọc Thanh Sương không để ý tới Ninh Chiếu, mà là nhìn về phía kia hai người: "Các ngươi cảm thấy có gì khác?"
Hai người nhìn bộ dáng đi vào cõi thần tiên của Tây Ngạn Du, rồi nhìn nhìn hai vị hoa khôi.
Mặc dù Tây Ngạn Du đang là trạng thái tiểu hòa thượng, nhưng đứng chung một chỗ với Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương, sắc đẹp vẫn lấn át bọn họ như cũ.
Trong đó một người nói: "Ninh công tử, chân của vị tiểu công tử này bị thương, chỉ sợ......"
Đúng lúc này, Tây Ngạn Du nghe thấy âm thanh thanh thuý của ngọc bội, liếc mắt nhìn sang, liền thấy Tuyết Hoa Lạc tiên nhân xuất hiện ở bên cửa sổ, thản nhiên dựa ngồi ở đó, dù bận vẫn ung dung nhìn bên này.
Nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, Tây Ngạn Du lại lần nữa xác định, những người khác không nhìn thấy gia hỏa này.
Tây Ngạn Du tiếp tục như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Ngọc Thanh Sương nhìn hai vị sư phó, nhưng miệng lại với Ninh Chiếu: "Mặc dù hắn đi theo lâu chủ chỉ có 5,6 ngày, có lẽ là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất thời chọc lâu chủ sinh khí." Ánh mắt dừng ở trên đầu trơn bóng của Tây Ngạn Du, "Chủ thượng đã nhiều ngày không ở trong lâu, tuy đem hắn ném trở về, nhưng...... Nếu chọc giận chủ thượng, hậu quả không cần ta nói, tự các ngươi cũng biết đi."
Ninh Chiếu nắm chặt roi da, cúi đầu trầm tư, cắn môi dưới, ánh mắt tràn đầy không cam lòng nhìn về phía Tây Ngạn Du.
Nhìn bộ dáng lười biếng như là mọi chuyện không liên quan đến mình của Tây Ngạn Du, trong nháy mắt Ninh Chiếu liền đánh bay lý trí.
Hắn đứng thẳng sống lưng, cười lạnh một tiếng: "Chưa từng nghe qua chủ thượng ném người tới nơi này còn tiếp tục đưa trở về. Xảy ra chuyện ta gánh."
Hắn nhìn về phía hai người: "Động thủ!"
Dứt lời, roi da trong tay vút một phát lên không trung.
Hai người bị kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hung danh của Ninh Chiếu ở trong lâu khiến người nghe sợ vỡ mật, bọn họ liếc nhau, từ trong một cái hộp lấy ra một bình xuân dược, đi đến bên người Tây Ngạn Du, một người đè bả vai, một người khác cường ngạnh rót vào.
Lúc này Tây Ngạn Du lại ngáp một cái, duỗi tay tiếp nhận.
Cảm ơn, ta tự mình tới.
Đừng chậm trễ thời gian ngủ của ta.
Sau đó, ngửa đầu uống một ngụm.
Sư phó duỗi tay: "Ai! Không được......"
Tây Ngạn Du đem bình không đưa cho hắn.
Sư phó cầm bình rỗng, ngơ ngác nói xong lời muốn nói: "Uống hết......"
Mọi người: "......"
Ninh Chiếu cười lạnh một tiếng: "Gấp đến không muốn chờ nổi như vậy?"
Ninh Chiếu nhìn thoáng qua hai vị sư phó, hai vị sư phó nhìn nhau.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ tiểu tử này thế nào cũng sẽ phản kháng một chút, mất một lúc mới uống xong, lại không nghĩ tới......
Chưa thấy qua người nào hùng hổ như vậy!
Ninh Chiếu: "Còn chờ cái gì?"
Hai người chần chờ, không nói lời nào.
Ninh Chiếu: "Tốt, không dám động đúng không?"
Hắn dạo quanh Tây Ngạn Du một vòng, cười lạnh: "Cũng tốt, vậy chờ hắn tự mình chủ động đi."
Chẳng được bao lâu, mặt Tây Ngạn Du có chút hồng.
Ngọc Thanh Sương nhíu mày, tiến lên muốn mang Tây Ngạn Du đi uống giải dược, lại bị Ninh Chiếu ngăn lại: "Ngươi!"
Ninh Chiếu: "Đừng có mơ."
Ngọc Thanh Sương nhấp chặt môi, trừng mắt Ninh Chiếu.
Ninh Chiếu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, cười lạnh: "Hư tình giả ý."
Nói xong, liền đem Ngọc Thanh Sương đẩy ra.
Trong tay Vân Lâm Quân không biết từ khi nào xuất hiện một chén rượu, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn về phía Tây Ngạn Du, khóe môi mang ý cười.
Lại sau một lúc lâu, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tây Ngạn Du, bỗng nhiên Tây Ngạn Du ngáp một cái, chậm rì rì ngã xuống mặt đất, ngủ luôn.
Mọi người: "......"
Ninh Chiếu nhíu mày, trừng Ngọc Thanh Sương: "Ngươi đem dược thay đổi?"
Ngọc Thanh Sương nhìn Tây Ngạn Du dần dần ngủ say, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Hai vị sư phó cũng nghi hoặc một chút, lắc lắc bình rỗng, nhíu mày.
Ninh Chiếu thấy thế, một tay đem bình rỗng đoạt lại, nhẹ ngửi.
Chính là xuân dược.
Hắn đem cái bình ném sang một bên, nhíu mày nhìn Tây Ngạn Du.
Mười lăm phút trôi qua, Tây Ngạn Du càng ngủ càng thơm, còn đánh ngáy khò khè.
Vân Lâm Quân như suy tư gì nhìn Tây Ngạn Du, sự Hưng phấn trong đôi mắt tím đen càng sâu.
Lại sau một lúc lâu nữa, Ninh Chiếu tự mình lấy ra một loại xuân dược khác, xách cổ áo Tây Ngạn Du kéo dậy, muốn rót hết vào trong miệng.
Ngọc Thanh Sương tiếp tục lần nữa ngăn cản, nhưng bị người của Ninh Chiếu ngăn lại.
Tây Ngạn Du mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đến cái bình bên miệng, sờ sờ bụng.
No rồi nha, uống không được.
Nhưng nhìn bộ dáng hung thần sát hận của Ninh Chiếu, vẫn là tiếp nhận cái bình, nói một câu: "Ta làm, ngươi tùy ý."
Uống cạn một hơi, tiếp tục ngủ.
Ninh Chiếu nghiến răng.
Mọi người đợi thêm một nén nhang, tiếng khò khè lại vang lên.
Trừ bỏ một ít ửng đỏ trên mặt Tây Ngạn Du, còn lại phản ứng gì cũng không có.
Ninh Chiếu không tin tà, liên tiếp lấy ra vài bình xuân dược khác, thế nhưng, gọi như thế nào Tây Ngạn Du cũng không tỉnh.
Hắn tức giận xoay hai vòng tại chỗ, nhìn chậu nước lạnh bên cạnh, liền bưng lên hắt lên mặt Tây Ngạn Du.
Chậu đồng bị ném trên mặt đất, một trận vang tai nhức óc vang lên.
Hỏa khí trong lòng Ninh Chiếu rải đi một ít, vẫy vẫy ống tay áo dính nước, hắn từ trên cao nhìn xuống Tây Ngạn Du đang chân chật vật vạn phần, cười lạnh.
Lại thấy......
Tây Ngạn Du ghé vào vũng nước lạnh băng kia cọ cọ, một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại cũng không có, ngược lại còn rất thoải mái lăn một cái.
Tựa như một cá mặn phơi khô về tới trong nước, vừa dễ chịu vừa thỏa mãn, ngủ càng ngon.
Vẻ mặt của Ninh Chiếu như muốn nứt ra, tới lúc phản ứng lại liền đem Tây Ngạn Du xách lên, muốn đút cho cậu loại xuân dược khác.
Ngọc Thanh Sương ngăn cản, "Này, đã quá liều lượng rồi! Ngươi muốn giết hắn sao?"
Ninh Chiếu cái gì cũng nghe không vào, đem toàn bộ dược trong hộp nhỏ đổ xuống.
Vân Lâm Quân nhíu mày, ý cười trên khóe môi biến mất.
Ninh Chiếu ném xuống cái bình rỗng cuối cùng, buông Tây Ngạn Du ra.
Tây Ngạn Du nằm trong vũng nước, ôm bụng đánh cái no ợ.
Mắt lạnh của Ninh Chiếu nhìn cậu, chờ xem trong chốc lát cậu là cái giống gì..... trong đầu Ninh Chiếu toàn là hình ảnh khó coi của Tây Ngạn Du, ác ý tràn đầy trong mắt.
Tây Ngạn Du lười biếng ngáp một cái.
Không có nhu cầu dục vọng thế tục này, cảm ơn.
Mắt nhắm, đầu ngoẹo, ngủ ngon lành.
Ninh Chiếu: "......"
Mười lăm phút đi qua, ba mươi phút đi qua......
Dưới ánh mắt của mọi người, Tây Ngạn Du một chút phản ứng cũng không có.
Rất thanh tâm quả dục.
Ngủ cũng rất ngon.
Vân Lâm Quân cười.
Ninh Chiếu điên rồi.
Tìm một vòng roi da không thấy, cuối cùng mới phát hiện nó treo ở bên hông mình, hắn lấy sức vung một cái vào cái chân gãy của Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du lần này là bị đau tỉnh, mê hoặc mở mắt ra nhìn hắn.
Ninh Chiếu nắm chặt roi, tiến lên xách cổ áo Tây Ngạn Du, quan sát kỹ lưỡng Tây Ngạn Du.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng.
Lục Thiên Ánh lạnh mặt đứng ở cửa.
Mọi người trong nháy mắt liền im như ve sầu mùa đông.
Ninh Chiếu còn đang trừng mắt nhìn Tây Ngạn Du, mới phát hiện không khí xung quanh không đúng, vừa quay đầu, liền thấy Lục Thiên Ánh từng bước đi tới, nhìn hắn một cách lạnh nhạt.
Vẻ mặt Ninh Chiếu hoảng loạn, lại có chút quật cường, nhưng vẫn buông Tây Ngạn Du ra.
Hắn cắn môi, ác nhân trước cáo trạng: "Chủ thượng, Thời Tiểu Chanh không thành thật, ta chuẩn bị thay người dạy dỗ một phen."
Lục Thiên Ánh đảo qua ánh mắt mê mang cùng cái chân gãy của Tây Ngạn Du, không để ý đến Ninh Chiếu, trực tiếp đi đến bên người Tây Ngạn Du, đem Tây Ngạn Du đỡ lên, ôm ở trong ngực.
Lục Thiên Ánh nhìn về phía Ngọc Thanh Sương: "Giải dược."
Ngọc Thanh Sương thở dài lắc lắc đầu, "Nhiều loại hỗn hợp như vậy, đã mất phương phối giải dược, chỉ có thể......"
Thần sắc của hắn phức tạp nhìn về phía Lục Thiên Ánh.
Ninh Chiếu nắm chặt roi, cúi đầu không nói.
Lục Thiên Ánh ôm lấy Tây Ngạn Du cúi đầu nhìn, vốn dĩ muốn nhìn thấy trong ánh mắt Tây Ngạn Du là tìm kiếm bộ dáng ân nhân cứu mạng, cũng làm cho kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân mà gã đã phí tâm tư trù tính nhiều ngày qua thành công, tiến thêm một bước bắt được tâm của Tây Ngạn Du, lúc sau mới dễ dàng nước chảy thành sông.
Nhưng hiển nhiên, gã thất bại.
Bởi vì sau khi gã nhìn qua, liền phát hiện Tây Ngạn Du đã dựa vào bả vai gã ngủ rồi.
Lục Thiên Ánh: "......"
Ninh Chiếu cứng đờ đứng ở một bên.
Hắn nhìn về phía Tây Ngạn Du, tâm lý ghen ghét nồng đậm cùng không cam lòng dâng lên, ánh mắt tràn đầy căm hận, cắn cắn môi, nắm chặt roi da trong tay, rồi nhìn về phía Lục Thiên Ánh, ánh mắt trở nên có chút sợ hãi, cùng với cảm xúc thê lương khủng hoảng.
Bởi vì hắn cảm giác...... Lần này, không giống như lần trước.
Có lẽ, hắn thật sự không có hy vọng gì.
Lục Thiên Ánh nhìn Tây Ngạn Du dựa vào bả vai mình ngủ say sưa, thật lâu sau, gã đem người chặn ngang bế lên, xoay người rời khỏi phòng.
Hai vị sư phó nơm nớp lo sợ cáo từ, Ngọc Thanh Sương nhìn Ninh Chiếu một cái, dẫn người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Ninh Chiếu cùng người đi theo bên hắn.
Ninh Chiếu nhắm mắt, bỗng nhiên không để bụng mà cười lạnh một cái, trên mặt khôi phục lại thần sắc kiêu ngạo, roi da tùy ý vung ở phía sau, ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn diễm lệ như cũ, hắn mang theo khí thế người chắn giết người thần chắn sát thần rời đi nhanh chóng.
Bốn người phía sau nhìn nhau một cái, vội vàng đuổi kịp.
***
Ninh Chiếu trở lại phòng của mình, mượn rượu giải sầu, nhưng không được bao lâu, quản sự liền lại đây nói lát nữa có khách quý tới, yêu cầu hắn xuống lầu nghênh đón.
Ninh Chiếu trầm mặc một lát, buông chén rượu, đứng dậy sửa sang lại quần áo, ra cửa theo hướng lầu thang đi xuống tầng 1.
Vừa xuống đến tầng 2, liền nhìn thấy khách quý mang theo tùy tùng đi vào cửa lớn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ninh Chiếu vẫn giống như ngày thường, khuôn mặt diễm lệ, cằm hơi hơi nâng, có chút ngạo kiều cùng đanh đá, cố tình khách quý lại rất thích bộ dạng này của hắn, đôi mắt thẳng băng nhìn hắn, một chút cũng không che giấu.
Vốn dĩ lối đi giữa tầng1 và tầng 2 còn đang ồn ào náo nhiệt, nhưng hắn vừa xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều bị dung mạo diễm lệ của hắn hấp dẫn, sôi nổi nhìn hắn, đại đường trong nháy mắt an tĩnh.
Vân Lâm Quân ngồi ở trên lan can tầng 2, lười nhác dựa vào cột hành lang, một tay cầm chén rượu thưởng thức, vừa thấy hắn xuất hiện, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay trái chạm vào nhau, nhẹ nhàng bâng quơ ở không trung tách một cái.
Ninh Chiếu đang xuống lầu bỗng dẫm vào khoảng không, trời đất quay cuồng một trận, lăn một đường từ tầng 2 xuống, đùi phải cùng cánh tay trái lần lượt truyền đến đau đớn kịch liệt, cuối cùng cái trán đập trên mặt đất bắn máu ra.
Ninh Chiếu kêu thảm thiết một tiếng, choáng váng chớp chớp mắt.
Hắn chật vật bất kham quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu, máu cùng tóc trộn lẫn cản trở mất tầm nhìn, khách quý trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, Ngọc Thanh Sương cũng không biết khi nào cũng đứng ở bên cạnh, còn có vô số ánh mắt ở đại đường nhìn hắn.
Cảm giác yên tĩnh giống như chết chóc.
Đầu óc Ninh Chiếu ong một tiếng, đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy, còn làm trò trước mặt nhiều người như thế, tâm muốn chết cũng đều có.
Khóe môi Vân Lâm Quân mang theo ý cười nhạt, thu hồi tay, uống cạn ly rượu ngon, sau đó, thân ảnh áo tím trong nháy mắt liền biến mất vô tung, vội vàng đi xem tràng tuồng tiếp theo.
__________