Yêu Và Hận

Lâm Tịnh hoàn toàn bất ngờ trước câu nói của anh, định thần một lúc cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh: "Phương Cảnh, anh coi tôi là loại người gì? Anh tưởng tôi có thể vì ly kem của anh mà làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy sao?"
Anh thấy cô nổi giận liền giải thích: "Tôi và Lưu Hà đã chia tay, em không cần phải lo lắng"
"Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý?". Cô cao giọng, ánh mắt tức giận như sắp phun lửa tới nơi
Phương Cảnh cầm lấy tay cô dịu dàng nói: "Anh tin em chắc chắn sẽ đồng ý"
Cô rút tay ra: "Vậy phải làm anh thất vọng rồi, tôi sẽ không đồng ý". Cô cầm cặp sách bỏ đi
"Đợi đã, tôi lấy xe đưa em về". Anh chạy theo nói

"Không cần, nhà họ Lâm chúng tôi không thiếu tài xế đâu". Cô bước nhanh hơn để lại anh đằng sau
--------------------------------------------------
Trước nhà Lưu Hà, Lâm Tịnh đi đi lại lại sốt ruột gọi điện: "Lưu Hà, cậu làm ơn nghe máy đi"
Cô đã gọi đến chục cuộc điện thoại mà vẫn không có người bắt máy cũng đứng trước nhà cậu ấy hơn tiếng đồng hồ. Cô ấn số gọi thêm lần nữa, lần này rốt cuộc cũng có người chịu nghe máy: "Tìm mình có chuyện gì?"
Giọng Lưu Hà lè nhè say, Lâm Tịnh vội hỏi: "Cậu đang ở đâu?". Lâm Tịnh nghe thấy tiếng nhạc ồn ã và tiếng người reo hò, chắc chắn Lưu Hà lại tìm một chỗ để uống rượu
"Mình à...mình đang ở Thác Loạn". Lưu Hà nói tên quán bar.

"Được, cậu ở yên đó. Mình tới ngay". Lâm Tịnh vội vàng cúp máy, bắt một chiếc taxi vội tới chỗ Lưu Hà
Tại quán bar, âm nhạc ồn ào náo nhiệt, tại đây mọi người có thể thoải mái buông thả mình sau những mệt mỏi của công việc và gia đình. Ở đây cũng không thiếu những cảnh xa hoa trụy lạc làm con người say mê.
Lâm Tịnh bước vào đã nhận ra Lưu Hà, cô mặc chiếc váy bó sát màu đen làm nổi bật lên làn da trắng trẻo cùng những đường cong gợi cảm. Mái tóc xoăn dài như thác nước buông xoã sau lưng, tay lắc ly rượu nhìn từ xa đã thấy vẻ quyến rũ mê người của cô. Lâm Tịnh nhìn lại mình chỉ có một chiếc quần jean cùng với chiếc áo sơ mi đơn giản. Ai có thể tin đây là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Đạt lừng lẫy?
Lâm Tịnh đi đến bên Lưu Hà giật lấy ly rượu trong tay nói: "Cậu sau rồi, đừng uống nữa"
"Kệ tôi". Lưu Hà đẩy cô ra, chỉ tay vào mặt cô tức giận nói: "Cậu đến đây làm gì? Muốn xem tôi bị đá thể thảm thế nào à?"
Lâm Tịnh giải thích: "Mình không có..."
"Tránh ra đừng có làm phiền tôi". Cô gạt Lâm Tịnh ra loạng choạng đi về phía trước mà không nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Lâm Tịnh đằng sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận