Giang Lâm Vụ đối với hành vi của Bạch Ngọc luôn dung túng, hạ giọng dỗ dành hắn.Bạch Ngọc được sủng, đôi mắt đào quyến rũ thần thái sáng láng ôm nàng không buông tay hôn môi không ngừng.Giang Lâm Vụ sau khi dỗ dành xong, mới bóp gò má gầy gò của hắn chuẩn bị hỏi tội.Nàng nắm lấy gò má của Bạch Ngọc, cao giọng nói, “Đáng tiếc bản tôn ở bên ngoài luôn nhớ mong người nào đó, vội vàng trở về.
Nhưng còn ai đó thì sao? Thật khiến ta thương tâm nha~” thanh âm kiều mị cất cao, tựa như nữ tử si tình đang hờn dỗi chất vấn tình lang bạc tình.Bạch Ngọc vừa nghe lời này liền không nhận, cắn mà một ngụm lên đôi môi đỏ mọng của nàng, “Tiên tôn đừng oan uổng ta, Tiên tôn bỏ Bạch Ngọc đi tiêu sái, khiến Bạch Ngọc thương tâm không thôi, Bạch Ngọc chính là mọi lúc đều nhớ đến Tiên tôn, nhớ đến đau lòng.”Giang Lâm Vụ chờ lời này của hắn, quyến rũ nói, “Ngươi chính là chỉ lo lắng đau lòng, cái gì cũng không nghe lời.
Không tu luyện thì thôi, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ.
Hơn nửa đêm còn vẽ chân dung gì đó.
Ngón tay xoa lấy xương quai xanh ngày càng lộ rõ của hắn, “Nhìn xem, người gầy ôm thành bộ dạng như vậy, ôm cộm tay.
Tránh ra không cho ngươi ôm.” Nói xong làm bộ muốn đẩy hắn ra.Bạch Ngọc sao có thể nghe theo, liều mạng ôm chặt lấy nàng, biết Tiên tôn là đang đau lòng cho hắn, “Được rồi, Bạch Ngọc nhất định sẽ ăn cơm thật nhiều, ngủ thật tốt, đem thịt hảo trở về.” Chỉ cần Tiên tôn ở cạnh, hắn sẽ không nổi điên.Hai người nằm trên giường nhìn nhau cười.Lúc sau Giang Lâm Vụ nói ngắn gọn cho hắn biết tình huống hơn nửa năm nay.
Nàng cùng Vu Tiêu theo tin tức nhóm tu sĩ kia cung cấp truy xét.
Đáng tiếc Tiết Lực hắn rất cẩn thận, sau khi nhiệm vu ở Bồng Quả Sơn thất bại, liền lệnh cho Tiết Anh rời đi cũng như tiêu huỷ một ít căn cứ thí nghiệm đan dược.Nàng với Vu Tiêu quyết định tách ra truy xét, Tiết Lực thật sự bí ấn cẩn thận, nhưng Giang Lâm Vụ vẫn truy được tung tích của hắn, hắn thế nhưng lại tới Bạch Châu.Bạch Ngọc nghe xong, suy nghĩ đầu tiên là cũng may Vu Tiêu không đi cùng Tiên Tôn quá lâu, bằng không hắn sẽ chưa chết.
Sau đó tự nghĩ cách làm thế nào để lợi dụng thế lực của Bạch Gia ở Bạch Châu hảo hảo bắt ba ba trong rọ.Cọ tới cọ lui hồi lâu, hai người mới đứng dậy rửa mặt.
Bạch gia gia phó theo thường lệ đem hộp đồ ăn tới, Giang Lâm Vụ mở ra nhìn đều có nấm hương cùng dương tấu.Giang Lâm Vụ nghi ngoặc nhìn về phía Bạch Ngọc, Bạch Ngọc chua xót khẽ cười “ Tiên tôn không ở đây, ta ăn món ăn Tiên tôn thích để có thể hoá giải một phần nỗi khổ tương tư.”Khi nàng không ở đây, trong lòng giống như có một cái động lớn, gió lạnh không ngừng thổi vào, khiến trái tim hắn như bị đông cứng vừa lạnh vừa đau đớn.Làm chuyện nàng thích làm, ăn món nàng thích ăn, ngay cả thói quen nhỏ cũng theo bản năng bắt chước, phảng phất như đang ở gần nàng vậy.Giang Lâm Vụ vừa buồn bực vừa đau lòng hắn, mặt ngọc cùng khoé mắt đều đỏ bừng, hô to: “Đồ ngốc!”Bạch Ngọc áp sát nàng, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng dán lên khuôn mặt gầy gò của mình, ánh mắt gợn sóng, nhẹ giọng nói , “Ta chính là đứa ngốc! Tiên tôn sau này đừng bỏ ta lại, ta sẽ phát điên.”Nàng vuốt ve xương gò má hắn; trong lòng thầm than, xong rồi, chính mình giống như bị tiểu hài tử này nắm chặt..