Đế Quốc Thiên Phong

Bầu trời xanh như biển cả, mây trắng thoáng vài cụm, cỏ xanh mơn mởn rung rinh theo gió...

Lòng Thiển Thuỷ Thanh lúc này cũng như biển rộng trời cao.

Rốt cục hắn đã trở lại thảo nguyên Phong Nhiêu, nhưng lần này không chật vật vất vả như lần trước.

Ba tháng trước, hắn dẫn Vân Nghê bỏ chạy giữ mạng, thẳng vào sâu trong thảo nguyên Phong Nhiêu, trên đường trải qua muôn vàn nguy hiểm. Chỉ vì kiếm một chút thịt để ăn, không tiếc lấy thân đưa vào miệng hổ, tuy rằng trải qua rất nhiều cực khổ, nhưng hai người sớm tối có nhau, trong lòng vô cùng vui sướng.

Ba tháng sau, hắn đã nhập Doanh bái tướng, dẫn theo một ngàn tinh binh nghênh ngang đưa Vân Nghê về thành Thương Thiên, biểu lộ vẻ oai phong vô hạn, quả nhiên thế sự khôn lường, vật đổi sao dời, khó lòng đoán trước...

Lúc này nhìn xe ngựa cách đó không xa, trong lòng Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy ngọt ngào vô kể. Hiện giờ ông trời ở quá cao, Hoàng đế ở quá xa, trên đại thảo nguyên này, hắn là vị chúa tể tuyệt đối nắm giữ vận mệnh của chính bản thân mình. Còn về sau này...những phiền phức về sau, càng nghĩ tới càng thấy đau đầu, hắn chỉ muốn tận hưởng những giây phút quý báu bên cạnh Vân Nghê hiện tại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Mộc Huyết giục ngựa chạy vội tới:

- Đã cho thám báo tuần tra, trước sau đều có, trong phạm vi mười dặm nếu có bất cứ kẻ nào tới gần, thám báo của chúng ta sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo...bao gồm cả người của ta!

Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Đa tạ!

Mộc Huyết thở dài:

- Ngươi cảm tạ ta làm gì? Tâm tư của ngươi ta hiểu được, ta chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi...

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười, dùng sức bóp chặt bả vai Mộc Huyết, nhưng không nói lời nào. Đều là huynh đệ với nhau, có nhiều chuyện không cần phải nói.

Vân Nghê ngồi trong xe ngựa vén rèm lên, ánh mắt nàng đầy ắp thâm tình như làn sóng biếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh, môi anh đào khẽ thốt:

- Thiển Tướng quân, có một số việc ta muốn thỉnh giáo, ngươi có thể lại đây một chút không?

Thiển Thuỷ Thanh ừ một tiếng, bọn Phương Hổ nháy nhó với nhau, cất tiếng cười hiểu ý.

Chuyện Vân Nghê đơn độc xông vào phủ Tướng quân, chỉ cần là người có chút đầu óc đều đoán ra được nội tình. Lần này Thiển Thuỷ Thanh lại chủ động xin lệnh trở về thành Thanh Dã vận lương mộ binh, mà không ở lại thành Cô Tinh chuẩn bị công thành, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra.

Tuy nhiên cả hai người dường như đã vô tình lừa gạt cả thiên hạ.

Thiển Thuỷ Thanh vào trong xe ngựa, lập tức một thân thể mềm mại nóng như lửa đốt nhào vào lòng hắn. Gương mặt ôn nhu xinh đẹp kia giây phút này đang nhìn Thiển Thuỷ Thanh đầy vẻ thâm tình chân thật, cho dù là con người bằng sắt đá cũng bị sự ngọt ngào này làm tan chảy trong nháy mắt.

Hắn không còn kềm chế được nữa, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, cảm giác vừa mềm mại vừa ngọt ngào rốt cục một lần nữa thấm vào tận đáy tim...

Hai người quấn chặt lấy nhau, hôn nhau hết sức nồng nàn, không muốn rời nhau ra dù chỉ là một giây nửa khắc.

Rất lâu sau, Vân Nghê có vẻ ngộp thở vội đẩy Thiển Thuỷ Thanh ra, miễn cưỡng thoát khỏi vòng tay của hắn, gương mặt nàng lúc này đã đỏ rực như ánh tà dương.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn Vân Nghê âu yếm:

- Vân Nghê, ta...muốn nàng!

Vân Nghê trừng mắt nguýt Thiển Thuỷ Thanh một cái, khẽ cúi đầu lí nhí như muỗi kêu:

- Lúc này vừa mới lên đường, thời gian còn rất nhiều...

- Với ta mà nói, cả đời này cũng còn là ngắn!

Lời nói tràn ngập chân tình này làm cho tâm hồn Vân Nghê như bay bổng, nàng không khắc chế được nỗi nhớ nhung người yêu bấy lâu nay, lập tức cả người mềm nhũn nằm gọn trong lòng Thiển Thuỷ Thanh, mặc cho hắn chậm rãi cởi bỏ xiêm y cho mình...

Khẽ ứ một tiếng lúc hai người hoà quyện vào nhau, Vân Nghê nghiến răng bậm môi, cảm giác hạnh phúc này nàng mong chờ đã bao lâu, hôm nay rốt cục theo Thiển Thuỷ Thanh ùa vào, làm mát mẻ con tim héo úa...

- Thuỷ Thanh, thiếp yêu chàng, dù chết, cũng không hối tiếc!

Nàng thì thào, cảm giác rằng cả thể xác lẫn tinh thần giờ đây đang bay bổng trên chín tầng mây.

Thiển Thuỷ Thanh tham lam hôn khắp thân thể trắng như bạch ngọc của nàng, thì thầm đáp lại:

- Chúng ta sẽ không chết, vĩnh viễn sẽ không chết, ta muốn cùng sống với nàng trong suốt quãng đời còn lại, nàng nhất định là của ta, không ai có thể đoạt được!

- Nam...

Thiển Thuỷ Thanh đưa tay lên bịt miệng không cho Vân Nghê nói tiếp:

- Nàng đừng nhắc tới cái tên ấy, ta không muốn nghe, cũng không muốn lo lắng, ta chỉ biết rằng ta muốn ở với nàng cùng một chỗ, đó là tất cả động lực để ta anh dũng chiến đấu, liều mạng giết địch. Tất cả lực cản cuối cùng chỉ trở thành động lực đưa chúng ta đến bên nhau, hiện tại ta muốn nàng hưởng thụ mùi vị ngọt ngào này. Bởi vì...chúng ta thật sự không có nhiều thời gian...

Nếu như có thể, Thiển Thuỷ Thanh hy vọng con đường trở về sẽ kéo dài suốt cả đời này, nhưng thực tế hắn chỉ có thể tận hưởng từng phút từng giây, bởi vì thật sự cả hai người không có nhiều thời gian.

Lúc Thiển Thuỷ Thanh trở ra khỏi xe ngựa, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.

Thiển Thuỷ Thanh ăn mặc vẫn chỉnh tề, chỉ là sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt, nhìn qua dường như mới trải qua một trận chiến vô cùng kịch liệt.

Phương Hổ cười hăng hắc:

- Thiển thiếu, vừa rồi ngươi thảo luận chuyện gì với Vân đại tiểu thư vậy? Vì sao lại lâu như thế?

Thiển Thuỷ Thanh hừ một tiếng:

- Thảo luận về lộ trình đi như thế nào, Vân tiểu thư đề nghị ta phái kỵ binh trinh sát nhiều một chút, đề phòng xảy ra tình huống như lần trước.

- Ặc...

Vài tên binh sĩ đồng thời khẽ hô 'hiểu rồi', Phương Hổ vẫn tiếp tục cười:

- Thì ra chuyện thảo luận về vấn đề an toàn trên đường lại lâu như vậy sao? Tuy nhiên Mộc thiếu, dường như hiện tại Nam Môn quan đang ở trong tay quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta kia mà? Người Đế quốc Chỉ Thuỷ sao phái kỵ binh ra được nữa?

Mộc Huyết ho khùng khục:

- Chuyện này...không thể nào nói chính xác được, biết đâu bọn chúng bay qua Lạc Ưng nhai thì sao?

Phương Hổ gật đầu lia lịa:

- Kỵ binh bay qua Lạc Ưng nhai...Mộc thiếu, ngươi còn tài ba hơn Thiển huynh đệ nữa!

Mấy người bật cười ha hả.

Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh có vẻ khó coi, Mộc Huyết đã hạ giọng nói với hắn:

- Lần sau...đừng ở trong xe ngựa! Tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng mà...động tĩnh vẫn hơi lớn một chút!

Thiển Thuỷ Thanh đỏ mặt, nhìn thoáng qua xe ngựa của Vân Nghê, nghiêm mặt nói:

- Mặt đất có vẻ không được bằng phẳng nên xe ngựa xóc nảy, hay là tìm đường nào tốt hơn một chút mà đi vậy!

Mộc Huyết nói với giọng nghiêm túc:

- Tướng quân nói chí phải, mặt đất không được bằng phẳng, tất cả đã nghe rõ cả chưa? Quay lại tìm đường khác, đừng để tiểu thư Vân Nghê vất vả!

Mọi người vừa cười vừa đáp:

- Dạ!

Duy chỉ có Lôi Hoả không hiểu được bọn họ đang nói chuyện gì, ngây ngô hỏi:

- Các ngươi nói gì vậy? Mỗ cảm thấy con đường này rất bằng phẳng kia mà!

Mọi người cùng cười thầm, Thiển Thuỷ Thanh vờ như không nghe thấy, vội vàng giục ngựa đi dò xét chung quanh. Sau lưng hắn là rất nhiều ánh mắt hâm mộ dõi theo, chỉ có Mộc Huyết, trong nụ cười của hắn pha lẫn vẻ lo lắng ưu tư.

Đoàn xe đi thẳng trong đại thảo nguyên, sau ba ngày, bọn họ đã vào đến giữa đại thảo nguyên. Theo ý của Thiển Thuỷ Thanh, bọn họ phải đi một vòng khắp đại thảo nguyên để du sơn ngoạn thuỷ một phen, sau đó mới quay về thành Thanh Dã. Tất cả mọi người đều hiểu Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê muốn có nhiều thời gian bên nhau một chút, cho nên cũng nhắm mắt đi theo.

Hiện giờ Thiển Thuỷ Thanh là Doanh Chủ, ở Hữu Tự Doanh này, mỗi câu nói của hắn đều là mệnh lệnh.

Hiện tại trên dưới Hữu Tự Doanh chỉ có một ngàn tướng sĩ, đa phần đều là lão binh trước kia cùng Thiển Thuỷ Thanh đánh chiếm hai quan Nam Bắc. Lần này Thiển Thuỷ Thanh quay về thành Thanh Dã đã dẫn theo tất cả mọi người, ngay cả Thác Bạt Khai Sơn và Dịch Tinh Hàn hắn cũng mang theo.

Thác Bạt Khai Sơn lại còn được phép cỡi ngựa, chỉ là những binh sĩ chung quanh hắn đều nhìn hắn không rời mắt, không ai dám buông lơi cảnh giác, về phần Dịch Tinh Hàn thì không được may mắn như vậy.

Dịch Tinh Hàn vẫn bị xiềng xích như trước, Thiển Thuỷ Thanh đi đến đâu đều mang theo hắn đến đấy, không ngại hắn làm vướng bận.

Trên thảo nguyên vừa mới mưa xong một trận, không khí trên thảo nguyên ẩm ướt, cây cỏ sinh sôi, hơi ẩm bốc lên khắp một vùng cỏ xanh bát ngát. Dưới hoàn cảnh như vậy, tâm tình mọi người đều trở nên thoải mái nhẹ nhàng.

Bọn họ dường như vừa thoát khỏi cảnh cá chậu chim Hệ thống cấm nói bậyg, giờ đây tự do tự tại đi trên thảo nguyên, hưởng thụ những khoảnh khắc tươi đẹp hiếm có trong quãng đời quân ngũ của mình.

Thương thế của Phương Báo sau khi tĩnh dưỡng một thời gian đã khá hơn rất nhiều, tuy rằng còn chưa thể đi lại tự nhiên, nhưng đã có thể rời khỏi giường. Vốn Thiển Thuỷ Thanh sắp xếp cho hắn nằm trên xe, nhưng hắn cứ đòi xuống đất cỡi ngựa, giống như để hắn nằm trên xe là muốn mưu hại hắn vậy. Thiển Thuỷ Thanh thấy hắn cũng đã hồi phục khá nhiều, đành chiều theo ý hắn.

Khi con sông lớn mà lần trước Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê ở lại hiện ra trước mắt bọn họ, Thiển Thuỷ Thanh bật thốt ra một âm thanh mừng rỡ.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, ở vùng này hắn đã gặp được Phi Tuyết.

Đáng tiếc mùa Đông đã qua, đàn Thiên Tông Thần Mã phải di cư, bọn chúng phải chạy đi một nơi cách đây vài ngàn dặm, tiến hành mùa sinh sản của chúng. Lúc này nhìn khoảng không trống trải kéo dài vô tận trước mắt mình, Thiển Thuỷ Thanh chỉ có thể cất tiếng thở dài.

Có một số việc qua rồi không thể nào quay lại được.

Đến lúc hoàng hôn, các binh sĩ dựng doanh trướng ngay trên thảo nguyên, đốt lửa trại lên, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Rời xa chiến trường đầy khói lửa, tâm tình của các binh sĩ cũng trở nên trầm tĩnh lại, ai nấy vừa làm vừa hát quân ca rõ ro, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Thiển Thuỷ Thanh lặng lẽ ngồi trên bãi cỏ ngoài xa, khoan thai thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ của thảo nguyên Phong Nhiêu. Nơi đây tầm nhìn trống trải, không một bóng người, quét mắt qua một vòng đều là màu xanh tươi của cỏ. Mưa Xuân mang đến sinh lực tràn trề của thiên nhiên, từng gốc cây ngọn cỏ đều đâm chồi nảy lộc, tăng trưởng mạnh mẽ, bọn hươu dê trên thảo nguyên cũng đắt đầu trở nên cao lớn béo tốt.

Trên bầu trời ánh lên một chút ráng đỏ, chiếu xuống bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh, ráng đỏ chiếu vào người gợi nhớ đến màu máu đỏ...

Vân Nghê nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nàng gục đầu vào vai Thiển Thuỷ Thanh, không nói câu nào, cứ như vậy cùng ngồi với hắn ngắm ánh tà dương bao trùm khắp chốn.

- Chàng nghĩ gì vậy?

Sau một hồi lâu, rốt cục Vân Nghê phá tan sự im lặng hiếm có này.

- Không nghĩ gì cả...

Thiển Thuỷ Thanh đáp.

Vân Nghê nũng nịu trên vai hắn:

- Không thể tin chàng được, chuyện ma chuyện quỷ gì chàng cũng có thể nghĩ ra, nhất là những chuyện bại hoại lại càng giỏi, gan lớn đã đành, đầu óc cũng quỷ quyệt vô cùng. Nếu chàng ngồi một mình mà không nói gì, chắc chắn là đang tìm quỷ kế gì đó...

Thiển Thuỷ Thanh thành thật trả lời:

- Nàng nói rất đúng, quả thật ta đang vô cùng hao tâm tổn trí, đang vắt óc suy nghĩ tìm ra một lý do gì để tối nay có thể chui vào chăn của nàng! Dường như trong mấy ngày nay, tất cả những lý do có thể dùng, ta đã dùng hết sạch...

Vân Nghê vô cùng xấu hổ, liều mạng véo Thiển Thuỷ Thanh:

- Chàng nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe thấy!

Thiển Thuỷ Thanh đau đến trợn mắt nhăn mày:

- Bảo bối của ta, bây giờ cho dù là người mù kẻ điếc đều biết quan hệ của ta và nàng.

Vân Nghê đỏ mặt cúi đầu:

- Đều do tên bại hoại chàng làm ra...

Thiển Thuỷ Thanh bật cười hăng hắc.

Cả hai đều biết rõ ràng, hiện giờ Nam Vô Thương không thể nào không biết quan hệ giữa họ với nhau, nhưng họ cũng không thèm quan tâm chuyện này nữa.

Bọn họ không phải kẻ phàm phu tục tử, không cần lưu ý đến cái gì là thề non hẹn biển, cũng không quan tâm đến chuyện lâu dài như trời đất, không vì lý do muốn người yêu của mình được sống mà làm chuyện ngốc nghếch là rời khỏi nhau. Bởi vì cả hai đều hiểu được, so với tử biệt, sinh ly càng đau khổ hơn nhiều...chỉ có tận hưởng từng giây được hạnh phúc bên nhau mới là lựa chọn chính xác nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui