Vào buổi tối Tái Bồng thường ăn ít hơn, lúc này chỉ lo cầm quạt hương bồ, nhìn con trai và cháu gái ăn cơm. Thấy một người sai khiến, một người thì bị sai khiến, ông cụ nhìn gai mắt: “Anh trai cậu cho ta thêm một đứa cháu gái, ta còn trông cậy vào cậu cho ta thêm một đứa cháu trai.
Cậu cứ như vậy, sai khiến người này đến sai khiến người kia, làm sao lấy vợ được.” Nói xong còn hỏi cô gái đang chuyên tâm lột cua: “Cháu nói xem có đúng không, Hạ Hạ?” “Dạ?” Vấn đề này không dễ trả lời, Hạ Hạ theo bản năng nhìn Chu Dần Khôn.
Lại nghĩ tới Kiều Toa Ngang ưu tú lại xinh đẹp như vậy, trong lòng thầm nghĩ thà không lấy được thì tốt hơn. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng không dám nói.
Ngược lại Chu Dần Khôn nghe xong khinh thường nói: “Cha muốn mấy đứa?” Tái Bồng trừng mắt: “Cậu bớt làm ra những chuyện không đứng đắn với những người phụ nữ lố lăng và đứa con ngoài giá thú cho ta, bảo cậu chính trực kết hôn nuôi con như anh trai cậu, cậu đang nói bậy cái gì vậy?” “Không có hứng thú đó.” Chu Dần Khôn nhìn Chu Hạ Hạ: “Nhanh lên.” “Dạ được, xong rồi.” Hạ Hạ đưa thịt cua đã bóc sẵn cho anh, Tái Bồng nhìn anh ăn cua, thấy phiền lòng, đứng dậy nói: “Hạ Hạ đừng lột nữa, cháu ăn cơm của cháu đi, ông nội đi lấy nước dừa ướp lạnh cho cháu.” “Ông nội, cháu đi cho!” Chu Hạ Hạ muốn đi theo. Tái Bồng khoát tay: “Không cần không cần!” Mai Kim tan tầm thì trở về nhà mình, Tái Bồng lại từ cửa sau vào trong cửa hàng lấy nước dừa, trên bàn cơm cũng chỉ còn lại hai người. Thấy Chu Dần Khôn ăn xong cua đi rửa tay, cô còn thân thiết đưa khăn lau tay lên cho anh. Người đàn ông lau tay, lại gọi một tiếng Chu Hạ Hạ. Đôi mắt to của đứa cháu nhìn anh. Chu Dần Khôn buông khăn lông xuống, giọng nói ngả ngớn: “Cháu bao nhiêu tuổi?” “Hả? Cháu còn chưa tới hai tháng nữa là mười sáu tuổi rồi.” Chu Hạ Hạ không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi câu này. “Mười sáu rồi, miệng cũng dài hơn à?” * ngụ ý: nhiều chuyện Cô gái giật mình, mới kịp nhận ra anh đang châm biếm cô.
Cô cũng đâu có nói lời thừa, sao anh lại hỏi loại vấn đề này.
Cho dù tính tình có tốt nhưng trong lòng Hạ Hạ cũng có chút không vui.
Không rõ sao mình lột cua cho anh ăn, cũng không có chọc đến anh, thế mà lại bị giễu cợt chứ. Chu Dần Khôn liếc nhìn khuôn mặt vốn không giấu được tâm tư kia, từ trong túi lấy ra thứ gì đó ném ở trước mặt cô: “Nếu miệng dài thì dùng miệng nói, lần tới mà viết tờ giấy nữa, cháu liền tự mình nuốt vào, có nghe thấy không?” “Nghe thấy rồi ạ.” Hạ Hạ cúi đầu. Chưa đầy hai giây cô lại đột ngột ngẩng đầu lên: “Chú út, chuyện lần trước, chú không tính toán sao?” Tuy rằng đưa cho anh tờ giấy, còn muốn giúp anh làm việc, để cầu xin anh không mang thù và bắt nạt cô, nhưng Chu Dần Khôn vẫn không tỏ rõ thái độ, trong lòng Hạ Hạ vẫn luôn lo sợ bất an.
Chỉ sợ anh lúc nào nhớ tới, lại muốn chặt ngón tay chém cánh tay. “Xem biểu hiện của cháu.” Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô, trong lời nói có hàm ý nhấn mạnh với cô: “Đừng chỉ lo mà ăn cá nướng, dùng đầu óc ngẫm lại xem là ai cứu cháu, ước chừng giờ phút này chẳng biết cháu đang ăn cái gì đâu.” Lời này lập lờ nước đôi, nhưng Hạ Hạ nghe ra ý tứ không tốt trong đó. Cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh: “Cháu nhớ mà.” Xét đến cùng, lúc ấy ở trước lồng kính của Bất Dạ Thành, nếu Chu Dần Khôn mặc kệ cô, tùy ý để cô bị bắt trở về, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thấy đầu óc cô coi như minh mẫn, người đàn ông nói: “Mấy ngày nay A Diệu không có ở đây, cho nên tự quan sát mà làm việc.” Làm việc? Hạ Hạ theo bản năng nhìn về phía đĩa cà ri cua kia, dường như hiểu được một chút, gật gật đầu. Tái Bồng cầm nước dừa lạnh trở về, Hạ Hạ đã dọn dẹp bàn xong, đâu còn bóng dáng của Chu Dần Khôn.
Tái Bồng trừng mắt muốn mắng chửi người, Hạ Hạ lúc này dỗ dành ông, giọng cô nhỏ nhẹ lại lễ phép, ông cụ tự nhiên không nổi giận nữa. Mấy ngày kế tiếp, Hạ Hạ trở thành cô bé bận rộn nhất thị trấn Mae Sai. Câu “tự quan sát mà làm việc” của Chu Dần Khôn, phạm vi thật sự quá lớn.
Hết lần này tới lần khác anh nửa câu cũng không nhắc nhở, Hạ Hạ chỉ có thể nghĩ đến cái gì liền làm cái đó. Ví dụ như Tái Bồng không mở điều hòa, không cho đổi phòng, Hạ Hạ liền ôm đống đá lạnh vào trong phòng Chu Dần Khôn, may mà phòng không lớn lắm, dùng quạt điện thổi một lát, lập tức mát mẻ hơn rất nhiều. Ngoại trừ phục vụ làm mát nhân tạo, cô còn gánh vác thêm các dịch vụ như: buổi sáng gọi thức dậy và làm chân chạy vặt mua thuốc lá, buổi chiều ba chân bốn cẳng chạy đi mua rượu, trước khi ngủ lau quạt điện và phục vụ dọn dẹp phòng, nghe thì có vẻ tất cả đều là việc nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng mỗi lần làm xong Hạ Hạ đều mệt đến đầu đầy mồ hôi, ban đêm vừa chạm vào gối liền ngủ thẳng. Nhưng mà cũng không tính là cô làm không công, Chu Dần Khôn được hầu hạ đủ các loại dịch vụ, mấy ngày nay cũng không còn làm khó cô.
Tiền còn lại của làm chân chạy vặt mua đồ, đều rơi vào trong túi Hạ Hạ, biến thành tiền tiêu vặt của chính cô.
Chỉ cần 2-3 ngày là đủ để mua một chiếc điện thoại mới. Buổi chiều hôm nay hiếm khi có một trận mưa, thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều. Tái Bồng ngủ trưa còn chưa dậy, Chu Dần Khôn nằm trên ghế mây ung dung tự tại, trong tay chơi điện thoại di động. “Chú út.” Chu Hạ Hạ bưng trái cây ướp lạnh đã cắt xong đi tới, đặt khay trái cây bên tay người đàn ông: “Những thứ này đều vừa mới hái, rất tươi, cũng sẽ không quá ngọt đâu.” “Ừ.” Chu Dần Khôn nhắm mắt, ngón tay thon dài gõ vào tay vịn ghế mây. Sau khi đặt khay trái cây xuống, xung quanh an tĩnh lại. Anh cảm giác được bên cạnh có người, nhưng vẫn không mở lời.
Anh mở mắt ra thấy người nào đó đang cầm điện thoại di động mới mua ngày hôm qua, miệng cười đến muốn toét ra. Mặc kệ nói như thế nào, đây coi như là điện thoại di động mà cô kiếm tiền mua được, Hạ Hạ chọn điện thoại di động nắp đậy màu bạc, kiểu máy xinh xắn, vừa vặn có thể thao tác một tay.
Hơn nữa, thương hiệu này còn là nam diễn viên mà cô thích làm người phát ngôn.
Chỉ là lúc mua, cô hơi có một chút do dự. Vốn dĩ, cô tuyệt đối không tin lời của Chu Dần Khôn.
Nhưng...!tận mắt chứng kiến bộ dáng hoàn toàn khác với trên TV của Kiều Toa Ngang, cô lại có chút chần chừ.
Chẳng lẽ Jeffrey thật sự cũng thế, sau màn ảnh cũng khác biệt hoàn toàn so với trên TV? Sau khi do dự, cô vẫn chọn mẫu mà mình thích nhất. Mua điện thoại di động cũng có thể khiến cô vui vẻ thành như vậy. Người đàn ông nhìn cô ngoan ngoãn ngồi ở đó, cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi in hoa.
Quần áo hơi rộng, tay áo ngắn cũng có thể che đến cánh tay của cô, làm nổi bật thân hình càng lúc càng nhỏ nhắn xinh xắn.
Trời âm u khó mà đổ mồ hôi, tóc mai cô gái không bị mồ hôi mỏng thấm ướt, nhẹ nhàng khoan khoái mềm mại vén vào sau tai, tóc dài mượt mà được buộc lại một chỗ, lộ ra chiếc cổ trắng mịn. Cô chăm chú nhìn di động, nhìn theo cách này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô.
Sống mũi thanh tú thẳng tắp, lông mi cong dài, làn da nhẵn nhụi không tì vết, kết hợp với đôi môi đỏ mọng phản chiếu càng thêm trắng nõn. Chẳng biết như thế nào, hai ngày nay nhìn thì có vẻ như là so với lúc trước cao hơn một chút..