Sau trận mưa, rêu trên sân càng thêm xanh tươi như vừa mọc thêm ra vài chùm mới, phía trước phía sau nhà đều muốn nếm thử những giọt nước mưa cuối cùng rơi xuống.
Những giọt nước tí tách rơi từ mái ngói, tiếng kêu "a a ư ưm" cũng tràn ra từ dưới hiên nhà, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, mềm mại ngọt thanh, âm điệu đứt quãng nghẹn trong cổ họng, vừa là khó nhịn vừa là vui thích.
"Nha Nha ngoan, kêu ra đi."
Bành Thạch Nhai xấu hổ giơ tay che mắt hắn, nghiêng đầu sang một bên ấp úp: "Đừng, đừng nhìn như vậy..."
"Vì sao? Bảo bối của ta đẹp, đẹp thì vì sao lại không được nhìn?" – Nhan Thủy Minh tóm lấy cổ tay y cắn nhẹ đầu ngón tay hồng phấn, hơi híp mắt lại, rồi thúc vài cái thật mạnh, đâm cho y chỉ biết ưỡn cổ hét lớn lắc đầu.
Tay Bành Thạch Nhai bị tóm giữa không trung, ngón tay gập vào mở ra rồi lại gập vào, nhưng chẳng thể nắm được gì cả, chỉ có bên dưới vẫn kề vai sát cánh bên hắn. Cảm giác như bị thủy triều đáp úp không ngừng này rất đáng sợ, vừa khiến y cảm thấy Nhan Thủy Minh cách y quá xa, vừa không thân mật, cũng không đủ cảm giác an toàn. Eo y cũng run lên, cố gắng tránh thoát tay hắn muốn đến gần hắn: "Muốn ôm, ưm... Hức, khó chịu..."
Nhan Thủy Minh mềm lòng, cúi người buông tay y ra để y ôm cổ mình: "Được rồi, đừng làm nũng. Bình thường cái gì cũng làm được, tại sao đã lên giường nhiều lần thế rồi vẫn không chịu được..."
"Sao tai lại hồng thế này, giống hệt con thỏ xám ngươi nuôi, mấy ngày trước nó bị chim én làm sợ, hai tai dựng đứng lên, cũng hồng hồng như thế này." – Nhan Thủy Minh thấy thú vị, vừa nói đùa không biết xấu hổ, thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên hai bên tai đỏ hồng của y: "Nói thật đi, ngươi có phải con thỏ thành tinh không? Chỉ muốn đến quyến rũ ta."
"Ưm a......... Không...... Không phải...... A, không phải, không phải con thỏ...... thành tinh......" – Bành Thạch Nhai rơi nước mắt, mười ngón tay nắm chặt, mười ngón chân cũng co lại bấu chặt lấy chăn, y thậm chí còn không nói được một lời hoàn chỉnh, chỉ biết kêu đứt quãng cãi lại, trông có vẻ đáng thương cực kỳ: "Không phải a...... Là thích, ư không phải...... Không phải, quyến rũ......"
Đương nhiên Nhan Thủy Minh hài lòng trăm phần, nhưng vẫn không tình nguyện buông tha cho y dễ dàng như thế. Hắn cúi người thưởng cho tiếng "Thích" một nụ hôn, hôn đến khi người ta sắp tắc thở mới thôi.
Nhan Thủy Minh không dao động, hắn ôn tồn hôn lên đôi mắt ướt sũng kia như muốn in dấu hoa lên khóe mắt y: "Còn nói không phải con thỏ tinh, ta thấy rõ ràng, đầu tiên là trốn trên cây, dùng đôi mắt này câu dẫn ta không buồn ăn uống."
"Sau đó là cái miệng nhỏ này, rất giỏi lạt mềm buộc chặt, hỏi thế nào cũng không nói, ép ngươi nóng nảy ngươi chỉ biết cắn môi khiến ta đau lòng." – Hắn vừa nói vừa hôn lên sóng mũi rồi hôn lên môi y, nhưng cũng không hề hôn cho y thoải mái, chỉ chạm một chút rồi tách ra. Bành Thạch Nhai ưỡn cổ duỗi đầu lưỡi đuổi theo, mãi mới chạm được vào đầu lưỡi hồng hồng của hắn.
Đầu lưỡi nóng bỏng vừa chạm được một chút như an ủi đã lại rơi vào khoảng không, rõ là gần ngay trước mắt, nhưng chính khoảng cách như có như không ấy lại không cho y đụng tới. Bành Thạch Nhai ngơ ngác nhìn môi hắn, không nhịn được bám vào vai Bành Thạch Nhai rồi ngốc nghếch tiến lên.
Nhưng vẫn không hôn được, Nhan Thủy Minh xấu xa nghiêng mặt tránh đi, cái hôn của y dừng trên mặt hắn, hắn duối tay ấn mạnh một cái vào đôi môi ướt dầm dề mềm mụp của y: "Ngươi nhìn xem, còn nói không quyến rũ ta, ngươi đang định làm gì?"
Bành Thạch Nhai vội muốn khóc, y không chiếm được an ủi chỉ thấy chỗ nào cũng khó chịu, bây giờ muốn hôn cũng không cho hôn, y không chịu được ghé đầu lại cọ cọ má hắn, mặc kệ có phải quyến rũ hay không: "Muốn huynh, hôn hôn ta..."
Nhan Thủy Minh chỉ định chọc y mở miệng mà thôi, bây giờ kết quả đương nhiên khiến hắn rất hài lòng, hắn vội ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của y quấn quýt cho đủ: "Bảo bối muốn gì ta cũng cho."
Bành Thạch Nhai khóc thật, giọng mũi mềm nhũn cũng không dám nói nặng lời với hắn, chỉ có thể duỗi tay ôm eo hắn bộc bạch: "Huynh đừng bắt nạt ta, ta thực sự rất thích huynh."
Vừa rồi Nhan Thủy Minh bị kẹp chặt cũng đã khó nhịn vô cùng, lúc này nhìn dáng vẻ đáng thương xinh đẹp của y, trong lòng lập tức ba phần mềm bảy phần cứng, hắn nhẫn nại hôn lên hàng mi ướt nhẹp của y, nghẹn lời nói: "Nha Nha ngốc, sao lại nói đây là bắt nạt, rõ ràng là đang yêu ngươi."
Bành Thạch Nhai bị hôn nhắm tịt mắt, cắn môi nghĩ ngợi, cuối cùng nức nở nói: "Là, là bắt nạt.... Huynh mới... quyến rũ ta, lại, lại không cho ta..."
Tủi thân là thật, nhưng đã học được cách vừa làm nũng vừa cáo trạng rồi! Nhan Thủy Minh hơi nheo mắt lại, hắn khàn giọng nói: "Sao lại không cho, ta sẽ cho hết. Muốn thế này sao?"
"Hử? Hay là thế này?" – Nhan Thủy Minh kéo hai chân thon dài của y ra lật người y lại làm y rùng mình run rẩy không nói nổi nửa câu.
Ai đó vừa mới oán hắn bắt nạt mình, không được bao lâu đã không chịu nổi, sụp eo vùi đầu vào gối ư ư a a thở gấp, khóc lóc cầu xin: "Ưm... Sâu quá, đừng mà.... Không muốn như vậy, Nhan, Nhan.... Dừng lại, ư..."
"Thực sự không muốn? Nhưng ta thấy nơi này không nói vậy, nó cắn ta rất chặt không cho dừng đâu."
Nhan Thủy Minh dùng giọng điệu đứng đắn để nói lời thô tục, chẳng lâu sau người trong ngực hắn đã cuộn người run lên, eo bụng căng cứng muốn trốn, nhưng lại bị một bàn tay to ấn bụng đè xuống dưới, gương mặt xinh đẹp giờ biến thành si ngốc dâm mỹ, nhưng vẫn không mất đi vẻ ngây thơ đáng yêu.
Nhan Thủy Minh thở gấp, bế quay người y lại, trân trọng hôn y đến khi hồi thần. Bành Thạch Nhai vẫn còn ngốc, ý thức mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn nhớ vươn lưỡi ra cùng hắn quấn quýt si mê.
"Nha Nha, muốn ta không? Còn muốn dừng nữa không?"
Y dần dần khóc thành tiếng, hơi hé miệng, cũng không biết rốt cuộc mình có nói thành lời hay không: "Hu hu không dừng.... Muốn huynh, thích huynh... A!"
Nhan Thủy Minh nghe được, tim cũng mềm mắt cũng nóng, phía dưới cũng trướng thêm một phân, hắn chăm chú nhìn y chằm chằm, hung ác hỏi ngược lại: "Hửm? Nha Nha nói gì cơ?"
Bành Thạch Nhai ưỡn cổ, nức nở nói: "Thích huynh..."
Nhan Thủy Minh cắn nuốt tiếng rên rỉ và tiếng nức nở của y: "Nói lại lần nữa."
"Thích huynh..."
"Ưm aaaa... Thích huynh..."
"Ta cũng cực kỳ yêu ngươi."
Bành Thạch Nhai đã mệt đến mức gần như hôn mê, có lẽ vì nghe được lời này nên muốn tỉnh lại nghe kỹ một lần nữa, nhưng lông mi run run chốc lát lại không thể mở ra được, chỉ có khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Đêm dần khuya, giọt nước vương trên ngói mái đã bốc hơi sạch sẽ, trong phòng ngoài phòng đều yên tĩnh vô cùng. Nhan Thủy Minh ngắm nhìn Bành Thạch Nhai hồi lâu mới thổi đèn nằm xuống, một tay hắn kéo y ôm vào lòng, rồi lại hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu y. Người trong lòng hắn ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn biết ai với ai, y lẩm bẩm chống tay lên ngực hắn, cọ cọ vào hắn, tìm một tư thế thân mật ngủ ngon lành. Nhan Thủy Minh sung sướng cong môi cười, cúi đầu ngửi hương cỏ xanh thoang thoảng thư thái trên người y, bỗng nhiên hiểu thế nào là tam sinh hữu hạnh.
Tác giả: Mặc dù... hơi sơ sài, haizz! Cứ vậy đi khà khà. Cảm ơn mọi người nhé, có duyên sẽ gặp lại! (′▽'???)
- END –
Vẫn là lời tâm sự của editor lười gõ:
Cảm ơn tác giả đã viết một bộ truyện rất hợp gu mình. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ chính chủ. Mình mong mọi người có những giây phút thoải mái khi đọc truyện nhà mình edit 💚. Các bạn hãy đọc trên guột pờ rẹt nhà mình để đọc được bản beta đầy đủ nhất (khi mình rảnh) nhé!!!
Cảm ơn các bạn ăn cắp như truyện phò, truyện wiki1... đã ăn cắp truyện nhà mình, chúc các bạn một đời bình an táo bón. Cảm ơn các bạn biết bọn phò ăn cắp nhưng vẫn cố tình đọc, chúc các bạn một đời ia chảy vui vẻ. Nếu các bạn xóa dòng tâm sự này thì chúc cho cả bạn và cả hội chị em bạn dì của bạn cùng táo nheeee. Yêu 💚
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều!!!
Nếu ai thích ngọt (siêu) ngắn thì hãy tiếp tục ủng các truyện khác của mình nhaaaaa